“Ừm, tôi sẽ tới đó tìm cậu.
Cậu đã cứu mạng tôi, nếu như tôi không báo đáp cậu thì tôi thật sự không thể yên lòng nổi.” Trâu Khải vô cùng cảm kích nói trong điện thoại.
Lúc đó Trâu Khải cũng bị tai họa của mình dọa sợ hết hồn, thế nên lúc Giang Thành cứu giúp mình, ông ấy cũng không nhớ ra là mình phải nói một câu cảm ơn mới phải phép.
Bây giờ vết thương trên chân ông ấy cũng đã đỡ hơn nhiều rồi, thế nên tất nhiên ông ấy sẽ muốn tự mình đi cảm ơn Giang Thành.
“Ông Trâu, ông là bạn thân của cục trưởng Đổng, ông không cần phải cảm ơn tôi đâu.” Giang Thành cũng nghiêm túc nói, bởi vì bây giờ anh cũng không cần ông ấy báo đáp cái gì cả.
Thế nhưng cho dù Giang Thành nói thế nào đi chăng nữa thì Trâu Khải cũng khăng khăng muốn tới cho bằng được.
Cuối cùng Giang Thành cũng hết cách, nên chỉ đành nhận lời ông ấy.
Giang Thành và Hỏa Linh Lung cùng nhau ngồi xuống, vừa uống rượu vừa nói chuyện phiếm.
“Tôi nói này, có phải chúng ta nên về rồi không, lỡ như chàng công tử kia tỉnh rượu, quay về đây tìm chúng ta gây chuyện thì phải làm sao bây giờ.”
Hỏa Linh Lung cầm ly rượu lên, sau khi uống một ngụm bèn nói với Giang Thành.
“Không sao đâu, có tôi ở đây rồi, chị không cần phải lo lắng đâu.” Giang Thành cũng uống một ngụm rượu rồi bình tĩnh nói.
Nói thật là hiện giờ Hỏa Linh Lung đã tin tưởng tuyệt đối vào Giang Thành rồi, thế nên cô ta cũng không nhắc đến chuyện phải rời đi nữa.
“Cậu có muốn nhảy một điệu với tôi không?” Hỏa Linh Lung cũng đã uống không ít rượu, hiện giờ cô ta nổi hứng bèn nói với Giang Thành.
“Ok, lâu lắm rồi tôi chưa được cảm thụ bước nhảy cuồng dã của chị như lần trước.” Giang Thành cũng nhìn Hỏa Linh Lung, mỉm cười nói.
Hỏa Linh Lung còn nhớ rất rõ lần trước cô ta đã từng dẫn theo Giang Thành tới quán bar của mình nhảy múa.
Lúc đó Giang Thành giống như một cái cột sắt, mặc cho cô ta nhảy múa trên người anh.
Nhưng mà sau này Hỏa Linh Lung đi đến thành phố Giang Nam tìm người nhà họ Hỏa nói chuyện, thế là cô ta đã bán hết tài sản của mình đi, kể cả quán bar.
Hiện giờ trong tay cô ta không có tài sản gì cả, thế nên mới tới quán bar này.
“Đi thôi, chị đây sẽ để cho cậu hưởng thụ thêm một lần nữa.” Hỏa Linh Lung nói xong thì cầm ly rượu lên uống cạn, sau đó cô ta nắm lấy tay của Giang Thành hai người bước vào trong sàn nhảy.
“Vẫn giống như trước kia cậu đứng im đừng động đậy, chỉ cần phối hợp với tôi là được rồi.” cơ thể của Hỏa Linh Lung dán chặt trên người Giang Thành, cô ta nở nụ cười quyến rũ rồi nói.
Giang Thành nhìn người phụ nữ gợi cảm ngay trước mặt mình, anh nhanh chóng thành thật gật đầu.
Sau đó Hỏa Linh Lung bắt đầu màn nhảy múa của mình, lần nhảy múa này còn cuồng dã và nở rộ hơn lần trước rất nhiều lần.
Bởi vì lần trước Hỏa Linh Lung không thân quen với Giang Thành quá, nhiều lắm cô ta cũng chỉ cảm thấy anh là tri âm trên bàn rượu của mình mà thôi.
Thế nhưng sau một khoảng thời gian dài, Giang Thành đã giúp đỡ Hỏa Linh Lung rất nhiều, thậm chí còn giúp cô ta giải quyết mối thù cả đời này khó mà giải quyết được nữa.
Có được ân tình như thế, lần này Hỏa Linh Lung thật sự đã không giữ lại chút gì với Giang Thành cả, thế nên vũ đạo lần này của cô ta rất phóng đãng.
Vũ đạo bên này của Hỏa Linh Lung và Giang Thành nhanh chóng thu hút được sự chú ý của mọi người xung quanh, ánh mắt của tất cả mọi người đều dán chặt trên dáng người quyến rũ của Hỏa Linh Lung.
Cô ta cứ như thế dán chặt trên người Giang Thành, hất đầu, đá chân, mỗi mỗi động tác đều trêu ghẹo người ta đến phát điên.
Khiến cho đàn ông ở đây vỗ tay khen hay hết lần này tới lần khác.
“Ôi vãi, người phụ nữ này phóng đãng thật đấy, nhìn cơ thể dẻo dai của cô ta kìa.”
“Đúng vậy, con mẹ nó dáng người này đúng là tuyệt phẩm trong cực phẩm ấy chứ.”
Có không ít đàn ông nhìn Giang Thành bằng vẻ mặt ngưỡng mộ, họ ước gì mình có thể thay thế được Giang Thành, để cho Hỏa Linh Lung nhảy trên người mình.
Sau khi nhảy xong, Hỏa Linh Lung mệt mỏi thở hồng hộc, trước đây mỗi lúc cô ta nhảy cô ta đều là cảm thấy khó chịu trong người nên mới nhảy.
Nhưng mà lần này khi nhảy cô ta cảm thấy vô cùng thoải mái trong lòng.
“Cậu thấy sao? Có hài lòng không?”
Bộ ngực căng đầy của Hỏa Linh Lung phập phồng lên xuống, mồ hôi trên trán chảy dọc theo chiếc cổ trắng nõn nà của cô ta.
“Tất nhiên là hài lòng rồi.”
Đương nhiên Giang Thành không mệt mỏi, hơn nữa anh để cho Hỏa Linh Lung tùy ý nhảy múa, cơ thể sẽ không tránh khỏi dụng chạm với bộ phận mềm mại trên người Hỏa Linh Lung, thế cũng coi như là một sự hưởng thụ.
“Vậy được, chúng ta đi thôi.” Hỏa Linh Lung và Giang Thành cùng nhau đi xuống sàn nhảy.
“Giang thần y, vợ anh nhảy đẹp thật đó, đúng là một đôi trai tài gái sắc xứng đôi vừa lứa mà.” Trâu Khải vừa vỗ tay vừa đi về phía Giang Thành.
Trâu Khải đã tới quán bar được một lúc rồi, ông ta đang đau đầu không biết tìm Giang Thành thế nào, thế nhưng sau đó ông ta lại thấy được điệu nhảy nóng bỏng của Giang Thành và Hỏa Linh Lung.
Hỏa Linh Lung nghe Trâu Khải gọi mình là bà Giang, cô ta không khỏi đỏ bừng mặt lên nhưng cũng không phủ nhận.
“Ông Trâu, nhanh như thế mà ông đã tới đây rồi à.”
Giang Thành nhìn Trâu Khải rồi nói: “Đây là bạn của tôi, Hỏa Linh Lung.”
“Ồ, hiểu lầm hiểu lầm mất rồi.” Trâu Khải nghe Giang Thành giới thiệu bèn vội vàng cười gượng.
Hỏa Linh Lung thấy Giang Thành giải thích thì cảm thấy có chút mất mát trong lòng, thật ra cô ta rất muốn trở thành vợ của Giang Thành.
“Giang thần y, tôi…”
Trâu Khải đang định nói làm sao để cảm ơn Giang Thành đây thì đột nhiên có người giơ chân lên đạp vào người ông ấy.
Vốn dĩ đôi chân của ông ấy cũng đang bị thương phải chống nạng, ông ấy lảo đảo lui về sau mấy bước rồi ngã sõng soài trên mặt đất.
“Mẹ nó, là thằng chó này đấy, đánh chết nó cho tao.”
Lúc này Phong thiếu gia thở hổn hà hổn hển, anh ta cầm gậy bóng chày trong tay chỉ thẳng vào mặt Giang Thành rồi quát lớn.
“Phong thiếu gia, ý anh là sao đây, thua nhưng không phục đúng không?” Giang Thành nhìn thấy hành động này của Phong thiếu gia thì hờ hững hỏi.
“Mày nói ít thôi, con mẹ nó có phải trước khi uống rượu mày đã uống thuốc giải rượu đúng không, nếu không thì sao mày uống nhiều rượu như thế mà không thấy bị gì chứ.” Phong thiếu gia cũng uống thuốc giải rượu rồi, bây giờ mới cảm giác đỡ hơn.
Thế nên anh ta nhanh chóng dẫn người tới đây, sẵn sàng chuẩn bị dậy cho Giang Thành một bài học nhớ đời.
“Thế nên cuộc thi vừa nãy không tính, mày thua rồi, người phụ nữ này phải đi theo tao.” Phong thiếu gia vô cùng tức giận chỉ vào Hỏa Linh Lung rồi nói.
“Tôi đây không thèm uống thuốc giải rượu, khả năng của anh không bằng ai thì đừng tìm mấy cái lý do lãng xẹt đấy nữa.” Giang Thành lạnh lùng nói với Phong thiếu gia.
Anh ta cũng biết mình đang cãi chày cãi cối, dù sao trước đó Giang Thành cũng không biết anh ta muốn đi uống rượu.
Thế nên Giang Thành không thể có khả năng uống thuốc giải rượu trước đó được.
“Thôi mày im con mẹ mồm vào đi, hôm nay tao cứ muốn đập chết mày rồi dẫn cô gái của mày đi đấy, lên hết cho tao.” Phong thiếu gia giơ gậy bóng chày lên rồi thét lên giận dữ.
“Để tôi xem kẻ nào dám ra tay.”
Trâu Khải vô cùng chật vật bò từ dưới đất dậy, ông ta thức giận hét toáng lên.
“Lại thêm một thằng mắt mù nào nữa vậy.”
Phong thiếu gia nghe thấy có người thích xen vào chuyện của người khác lên tiếng thì rất bất mãn nhìn sang.
“Là bố mày đây.” Trâu Khải chống gậy đi đến trước mặt Phong thiếu gia.
Lúc này Phong thiếu gia mới nhìn rõ Trâu Khải, anh ta tái mét mặt mày lại, dường như nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ lắm vậy.
“Bố ơi, sao bố lại ở đây vậy ạ?”
Đột nhiên Phong thiếu gia ngớ người ra, anh ta hỏi Trâu Khải bằng giọng điệu run run
Bốp.
Trâu Khải đi tới vả cho Phong thiếu gia một cái bốp.
“Mẹ mày, mày còn biết tao là bố mày cơ đấy, vừa nãy mày còn đạp tao ngã một cái đau điếng.” Trâu Khải tức giận mắng Phong thiếu gia.
“Bố ơi, con không nhìn rõ đấy là bố mà.”
Trâu Phong đưa tay bụm mặt, vẻ mặt khổ sở.
Lúc anh ta dẫn người đến đây chỉ nghĩ làm sao để trả thù Giang Thành thôi.
Thế nên anh ta không để ý đến cái người ngăn cản mình kia lại là bố của anh ta.
Vì vậy Trâu Phong mới đạp Trâu Khải một cái hồi này.
Giang Thành nhìn thấy tình hình này thì hiểu, hóa ra cậu chủ ngang ngược này là con của Trâu Khải, khó trách lúc trước Trâu Phong nói nhà mình bán đá quý.
“Chuyện của tao đợi khi nào về nhà tao sẽ tính sổ với mày.”
Trâu Khải chửi Trâu Phong một câu rồi sau đó lại nói tiếp: “Còn bây giờ mày quỳ ngay xuống xin lỗi Giang thần y cho tao.”
Trâu Khải vừa nói vừa chỉ tay về phía của Giang Thành.
“Bố nói gì cơ ạ.
Bố bảo con quỳ xuống xin lỗi á.”
Trâu Phong lạnh lùng nói: “Bố ơi, bố có biết chuyện gì đã xảy ra đâu, anh ta…”
“Tao mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, mày quỳ xuống cho tao.” Trâu Khải cầm lấy cây gậy đánh lên người Trâu Phong.
Dĩ nhiên Trâu Khải biết con trai mình là hạng người gì, chắc chắn là anh ta động đến Giang thần y trước.
Cho dù nói kiểu nào thì ông ta cũng phải bắt con trai của mình xin lỗi Giang Thành tử tế mới được.
“Dựa vào đâu chứ.” Lúc này tuy Trâu Phong cảm thấy tủi thân thế nhưng anh ta vẫn rất sợ bố của mình nên đã vội vàng quỳ xuống trước mặt Giang Thành.
“Lại còn dựa vào đâu à, chỉ cần dựa vào việc cả nhà chúng ta vẫn còn sống đều là nhờ vào Giang thần y cứu giúp hết.
Vị thần y lần trước tao nhắc trước mặt mày chính là cậu ấy đấy.” Trâu Khải tức giận hét lên.
Ban đầu Trâu Phong còn rất không phục nhưng lúc này sau khi nghe thấy bố mình nói như thế thì nhanh chóng tỉnh táo lại.
Anh ta cũng nhớ tới cao nhân huyền học lần trước mình nói, hóa ra lại là người anh ta định đánh chết.
“Anh chính là Giang Thành, Giang thần y ư?” Trâu Phong vội vàng quay sang nhìn Giang Thành bằng ánh mặt sợ hãi, anh ta không ngờ rằng người huyền học hơn cả bố của anh ta lại trẻ đến thế.
“Là tôi.” Giang Thành lạnh lùng trả lời.
“Giang thần y, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, là tôi có mắt không nhìn thấy núi thái sơn.” Lúc này Trâu Phong mới ý thức được mình không biết tốt xấu đắc tội với Giang thần y, anh ta lập tức hối hận, vội vàng tát mình một cái.
“Giang thần y, tôi thật sự rất xin lỗi, con trai của tôi đắc tội với cậu, cậu đừng chấp nhặt với nó làm gì nhé” Trâu Khải cũng áy náy nhìn Giang Thành.
“Không sao đâu, sau này ông bảo anh ta đừng ỷ thế bắt nạt người khác như thế nữa là được rồi.” Giang Thành hờ hững nói một câu, vốn dĩ thằng nhóc này cũng không phải kẻ có tâm tư xấu gì cho cam, trừng phạt một chút là được rồi.
“Mày còn không mau cảm ơn Giang thần y đi.” Trâu Khải nhanh chóng lấy gậy đập lên người con trai rồi nói.
“Cảm ơn Giang thần y, cảm ơn Giang thần y.” Trâu Phong cũng bị dọa sợ đến đổ mồ hôi lạnh khắp người, bởi vì nếu bậc thầy huyền học muốn đối phó với anh ta thì có khi anh ta chết thế nào cũng không biết ấy chứ.
Trâu Phong bò bò rồi chạy mất dạng.
“Giang thần y, lúc trước tôi đã chuẩn bị xong cả rồi.
Vì muốn tỏ lòng biết ơn tới cậu, tôi muốn chia một nửa đá quý Trâu Thị dưới tên của tôi cho cậu.” Trâu Khải nhìn Giang Thành, nghiêm túc nói.
“Một nửa ư? Như thế thì nhiều quá.”
Giang Thành hơi ngạc nhiên khi nghe Trâu Khải mở lời.
Phải biết rằng đá quý Trâu thị gần như lũng đoạn toàn bộ thị trường đá quý ở thành phố Lư Dương.
Một nửa thị trường đá quý lớn như vậy đó chính là một số lượng cực lớn đấy.
Không ngờ Trâu Khải cam lòng báo đáp mình lớn chừng đó.
“Những thứ này không nhiều chút nào so với mạng sống của tôi đâu, vẫn mong Giang thần y nhận lấy.” Trâu Khải khom người, cung kính nói với Giang Thành..