Chàng Rể Siêu Cấp Giang Thành


"Xảy ra chuyện? Chuyện gì thế?" Giang Thành kinh ngạc hỏi.
"Một công nhân bỗng nhiên phát điên, lái máy xúc húc chết một người." Tiêu Duyệt Nhiên vô cùng sợ hãi nói, dù sao thì chuyện này cũng quá khủng khiếp.

Một công nhân đang làm việc bình thường bỗng nhiên phát điên tông chết một người khác.
“Tôi biết rồi, tôi sẽ lập tức đến công trường xem sao.” Giang Thành vừa nói vừa cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, Giang Thành nhanh chóng bắt đầu thay quần áo.
“Xảy ra chuyện gì rồi?” Hứa Tình nhìn dáng vẻ vội vàng của Giang Trành, vội vàng hỏi.
"Bên phía công trường đột nhiên đã xảy ra chuyện.

Anh đi xem có chuyện gì xảy ra." Giang Thành thay quần áo, nhìn Hứa Tình nói: "Hôm nay em tự đi xem mẫu của công ty Ngự Nê Phường nhé, anh xử lý xong vấn đề bên kia sẽ lập tức chạy qua."
"Được." Hứa Tình gật đầu ngay lập tức.
Giang Thành lái xe nhanh chóng chạy tới công trường của công ty mới của Tiêu Duyệt Nhiên.

Lúc này công nhân đều đã tạm nghỉ việc, một công trường cách đó không xa có rất nhiều người vây quanh, chứng tỏ nơi xảy ra tai nạn là ở đó, vẫn có nhiều nhân viên bảo vệ đang giữ gìn trật tự.
“Duyệt Nhiên.” Nhìn thấy Tiêu Duyệt Nhiên ở bên đó, Giang Thành vội vàng hô lên.
"Giang Thành, cuối cùng cậu cũng tới rồi.” Từ trước tới nay Tiêu Duyệt Nhiên chưa từng gặp phải chuyện như vậy, không ngờ trên công trường lại xảy ra án mạng, nên cô ấy không biết nên giải quyết thế nào, chỉ có thể chờ Giang Thành tới.

Tiêu Duyệt Nhiên sợ đến mức trực tiếp nhào vòng lòng Giang Thành.
“Không sao, không sao đâu” Giang Thành ôm Tiêu Duyệt Nhiên, sau khi an ủi cô ấy, anh nói: “Chị đã gọi cảnh sát chưa?”
“Anh Tiêu đã gọi cảnh sát rồi, hiện trường ở đằng kia.” Tiêu Duyệt Nhiên buông Giang Thành ra, chỉ vào một nơi không xa rồi nói.
“Được rồi.” Giang Thành đáp một tiếng rồi đi về phía đó.

Lúc này Tiêu Chấn đang đứng đó, anh ta trói một người đàn ông mặc đồng phục công nhân và đội mũ bảo hiểm vào cột điện.
Nhìn thấy Giang Thành và Tiêu Duyệt Nhiên đến, Tiêu Chấn vội vàng nghênh đón.
“Giang Thần Y, quản lý Tiêu.” Tiêu Chấn vội vàng chào hỏi Giang Thành và Tiêu Duyệt Nhiên.
“Sao lại như vậy?” Giang Thành liếc mắt nhìn người đàn ông bị trói ở đằng kia, giống như  rất yên tĩnh, có vẻ như bất tỉnh rồi.
"Chuyện là thế này, mọi người đều đang làm việc tốt, nhưng không hiểu sao anh ta đang lái máy xúc lại phát điên, lao về phía một nhóm công nhân, tông chết một người, còn khiến nhiều công nhân khác bị thương." Tiêu Chấn vừa cau mày vừa giải thích.
"Anh Tiêu nhìn thấy tình hình liền leo lên máy xúc, khó khăn lắm mới khống chế được kẻ điên kia." Tiêu Duyệt Nhiên ở bên cạnh cũng giải thích.
Bên này vừa xảy ra chuyện, cô ấy đã tới hiện trường rồi nên đã chứng kiến tình huống cụ thể.
“Đúng vậy, phải mất rất nhiều sức mới khống chế được anh ta.” Tiêu Chấn bất đắc dĩ nói.
“Anh Tiêu, anh nói là anh phải tốn rất nhiều sức mới có thể khống chế được anh ta?” Giang Thành hơi nghi ngờ.
Năng lực của Tiêu Chấn rất cao, hơn nữa anh ta vốn là đội trưởng đội đặc chiến Phong Thứ.

Sức chiến đấu của anh ta, đừng nói đến là một người công nhân bình thường mà ngay cả mấy người lính cũng chưa chắc là đối thủ của anh ta.
Tuy nhiên, Tiêu Chấn lại phải tốn rất nhiều công sức mới có thể khống chế được người công nhân này.

Điều này rất kỳ lạ.
“Trước đây anh ta có bị bệnh thần kinh gì không?” Giang Thành hỏi.
“Không, tôi đã hỏi một công nhân ở cùng lều với anh ta, người đó nói mặc dù anh ta có hơi hướng nội, không thích nói nhiều nhưng vẫn bình thường.” Tiêu Chấn giải thích cho Giang Thành.
Nghe vậy, Giang Thành suy nghĩ một chút rồi đi về phía người bị trói ở đằng kia.
"Đừng đi, quá nguy hiểm." Tiêu Duyệt Nhiên sợ người đàn ông kia phát điên sẽ làm Giang Thành bị thương, nên đã kéo Giang Thành lại.
“Không sao đâu, không ai có thể làm tôi bị thương.” Giang Thành mỉm cười, vỗ nhẹ vào tay Tiêu Duyệt Nhiên, lúc đó cô ấy mới buông tay.
Tiêu Chấn cũng nhìn thấy cảnh này nhưng không lo lắng, dù sao anh ta cũng đã chứng kiến bản lĩnh của Giang Thành rồi.

Đừng nói là người này, mà ngay cả chính mình cũng không phải là đối thủ của Giang Thành.


Tuy nhiên, Tiêu Chấn vẫn đi theo đằng sau.
Giang Thành tới chỗ công nhân đang bị trói, đưa tay vạch mí mắt anh ta ra.

Tuy rằng lúc này anh ta đang hôn mê, nhưng con ngươi lại điên cuồng đảo qua đảo lại.

Hàng lông mày của Giang Thành bỗng nhiên cau lại.
“Giang thần y, anh ta bị sao vậy?” Tiêu Chấn ở bên cạnh hỏi.
“Đây là do bị âm khí quấn thân, oán niệm phụ thể, cho nên anh ta mới không kiểm soát được hành vi của mình.” Giang Trừng thở dài nói với Tiêu Chấn.
“Có chuyện gì thế?”
“Nói nôm na chính là cái việc chúng ta hay nói là bị ma nhập đó.” Giang Thành nghiêm túc nói.
“Nhưng giữa ban ngày, làm sao có thể như vậy chứ?” Tiêu Chấn cảm thấy rất kỳ quái, sao ma quỷ có thể đi ra giữa ban ngày được chứ.
“Loại chuyện này không phân biệt ngày đêm, có thể là do thể chất của anh ta quá yếu, bị tà khí xâm nhập.” Giang Thành biết xác suất xảy ra chuyện này cực kỳ thấp, nhưng không phải là không thể xảy ra, nên cũng không thấy ngạc nhiên.
“Tìm một ít máu chó đen rắc lên người anh ta đi.” Giang Thành thở dài nói.
Tuy rằng người này bị tà ma xâm nhập, nhưng người chết lại quá vô tội, còn cả những người bị thương nữa.
"Tôi biết rồi." Tiêu Chấn ngay lập tức gọi cho một nhân viên bảo vệ đến, bảo anh ta đi tìm máu chó đen.
"Sa thải người này đi, bồi thường tiền cho công nhân thiệt mạng, những công nhân bị thương cũng nên được bồi thường.

Đừng làm chậm tiến độ công trình, Lục Vân Phi vẫn đang vội vã đòi nhiều sản phẩm hơn nữa." Giang Thành nói.
“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ lo việc này.” Tiêu Duyệt Nhiên nhìn Giang Thành, nghiêm túc gật đầu rồi rời khỏi đây.

Giang Thành hy vọng rằng chuyện này sẽ diễn ra suôn sẻ.

Tiêu Chấn đã tạt máu chó đen vào người công nhân kia, quả nhiên anh ta đã tỉnh dậy, hơn nữa cảnh sát cũng đến xử lý vụ tai nạn và đưa người công nhân kia đi điều tra.
Tiêu Duyệt Nhiên và Tiêu Chấn cũng đi cho khẩu cung, đương nhiên họ không nói gì về chuyện tà ma, chỉ nói rằng tinh thần của anh ta có chút không bình thường, vì nói ra thì người ghi biên bản cũng sẽ không tin.
Công việc bị tạm dừng nửa ngày, rồi bắt đầu lại.

Nhưng ngày hôm sau, Giang Thành chợt nhận được một cú điện thoại lạ.
"Xin chào? Ai vậy?" Giang Thành hỏi qua điện thoại.
“Giang Thành, ngài Giang.” Người đàn ông trong điện thoại nhẹ giọng hỏi.
“Là tôi, có chuyện gì vậy?”
“Là thế này, tôi là cục trưởng mới của bộ phận Giám sát Dược phẩm, tên Lưu Bằng.

Tôi nghe nói nhà máy dược phẩm của anh đã xảy ra án mạng trong quá trình thi công, nên quyết định thu hồi giấy chứng nhận kiểm định của anh." Lưu Bằng nói qua điện thoại.
"Cái gì? Rút giấy phép?" Giang Thành lạnh lùng hỏi.
"Đúng vậy, vì vậy hãy dừng việc bắt đầu xây dựng nhà máy của của anh lại, đình công cả đi.” Lưu Bằng thản nhiên nói..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận