Chàng Rể Siêu Cấp Giang Thành


“Bác sĩ, xin chào, tôi muốn bán một số thảo dược, cái này là thảo dược tôi hái ở trên núi, ông xem, có thể bán được bao nhiêu tiền?”
Ông lão vừa đến, liền đem cái gùi bẩn ở trên lưng thả xuống đất, thở hổn hển nói.
Ông chủ hiệu thuốc nhìn thấy cảnh này, ánh mắt tràn đầy sự ghét bỏ, thế nhưng tốt xấu gì thì người ta cũng là khách đến cửa hàng, ông ta cũng không tiện nhiều lời, liền phân phó một nhân viên tiến lên xem thử.
Nhân viên hiệu thuốc sau khi tiến lên nhìn, mặt tràn đầy ghét bỏ nói, “Chỗ này của ông mà là thảo dược sao, là một đống cỏ dại thì có.”
Nhân viên hiệu thuốc một mặt ghét bỏ muốn rời đi, thế nhưng ông lão lại vội vàng nói, “Cậu trai trẻ, tôi không có am hiểu về thảo dược, cậu giúp tôi phân ra đi, biết đâu trong này có thảo dược các cậu cần thì sao?”
“Ông ơi, chúng tôi còn bao nhiêu khách đang chờ phải phục vụ đây này, làm gì có thời gian giúp ông lựa thảo dược trong gùi chứ.” Ông chủ hiệu thuốc sắp thuốc cho Giang Thành xong, tiến lên nói với ông lão.
Thái độ của ông chủ hiệu thuốc mặc dù cũng gọi là ổn, thế nhưng trong ánh mắt của ông ta lại tràn ngập sự miệt thị, một lão già cái gì cũng chẳng biết thì làm sao có thể tìm thấy đồ gì tốt được chứ.

Cho nên ông ta chỉ muốn mau chóng đuổi ông lão đi.
“Bác sĩ, ông xem thử một chút đi, tôi gấp gáp muốn bán lấy tiền để đưa bà nhà tôi đi khám bệnh.” Ông lão có chút sốt ruột nói.
Ông lão ban đầu vốn cũng không hiểu biết thảo dược, thế nhưng nghe người ta nói loại thảo dược này rất quý, số may thì còn có thể bán được rất nhiều tiền.

Ông lão bèn lên núi đào một đống, nếu như không thể bán được, mình coi như là công cốc rồi.
“Tiểu Phong, tiễn khách.” Ông chủ hiệu thuốc cũng lười phải nhiều lời cùng ông lão, trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.
Lúc ông lão đang cảm thấy khó xử, Giang Thành liền quay sang ông chủ, nói, “Ông chủ, chi bằng để tôi giúp ông lão xem thử một chút, nếu như có thảo dược phù hợp, thì ông mua, ông lão cũng có thể bán lấy tiền, như thế chẳng phải là vẹn cả đôi đường hay sao?”
“Tùy cậu, cậu muốn xem thì cứ xem, tôi sẽ không mua đâu.” Ông chủ hiệu thuốc một mặt khinh bỉ nói.
Một lão già cái gì cũng không biết, thì làm sao có thể tìm được thảo dược tốt chứ.
Giang Thành cũng không quan tâm, trực tiếp đi đến bên cạnh ông lão, nói, “Ông cụ, để cháu xem giúp ông nhé?”
“Được.” Ông lão nói.

Giang Thành lập tức đổ đổ trong gùi ra, nhưng trong này quả thật cũng không có đồ gì tốt,chủ yếu toàn là cỏ dại dược tính rất thấp.
Vào lúc Giang Thành đang nghĩ là sẽ chẳng có đồ gì, thì anh bỗng từ dưới đất nhặt lên một cây dược liệu đen sì.
“Cái này..Đây là?”
Trong lòng Giang Thành vô cùng kinh ngạc, mặc dù cây dược liệu này dính đầy bùn đất, nhưng linh khí tản ra từ bên trong tuyệt đối là thật, đây chắc chắn là một cây nhân sâm thượng hạng.
“Cậu trai trẻ, cậu xem đây có phải là nhân sâm không?” Ông lão nhìn Giang Thành nói, “Có thể bán được giá tốt không?”
“Nhân sâm cái con khỉ, chỉ là một cây củ cải trên núi hoang mà thôi.” Nhân viên hiệu thuốc bật cười một tiếng, nói.
Dù sao bọn họ ở hiệu thuốc này cũng thường xuyên thu mua dược liệu, rất nhiều người chẳng biết gì, cứ tưởng mấy cái cây củ cải trên núi hoang là nhân sâm mang đi bán, quả thực ngu ngốc không chịu được.
Ông chủ hiệu thuốc nhìn lướt qua, cũng lắc đầu, thế nhưng một giây sau, bọn họ liền bị lời nói của Giang Thành làm cho kinh ngạc.
“Ông cụ, bán cho tôi cái này 30.000 NDT, thế nào?” Giang Thành thản nhiên nói.
“Cái..cái gì? 30.000 NDT?” Ông lão kinh ngạc, không có nghe rõ, vội vàng hỏi lại.
Giang Thành nhẹ gật đầu, ông lão lập tức mừng rỡ như điên gật đầu, nói, “Được, được chứ.”
Giang Thành lập tức rút thẻ đưa cho Giang Lai bên cạnh, nói, “Giang Lai, em đưa ông cụ đi rút 30.000 NDT, mật mã là sinh nhật của em.”
Giang Lai hơi nghi hoặc, nhận lấy thẻ trong tay Giang Thành, sau đó dẫn ông lão ra ngoài rút tiền.
“Trên đời này, cứ tưởng mấy người coi củ cải trên núi hoang thành nhân sâm đem đi bán đã ngốc lắm rồi, ai dè còn có người ngu ngốc hơn sẽ mua nữa chứ, râu nhân sâm còn không có, thì sao có thể là nhân sâm được chứ!”
“Đúng đấy, 30.000 NDT mua một cây củ cải dại, biết trước tôi cũng lên núi đào củ cải rồi.”
Ông chủ tiệm thuốc và nhân viên nhìn thấy hành động của Giang Thành, kẻ tung người hứng, lộ ra ánh mắt giễu cợt đồ ngu.
Giang Thành ngược lại chẳng thèm để ý đến ông chủ tiệm thuốc và nhân viên buông lời trào phúng, mà đi đến vòi nước bên cạnh, đem cây dược liệu kì cọ rửa qua một chút.

Sau khi rửa sạch bùn đất, ánh mắt Giang Thành lại càng thêm mừng rỡ.

“Cái này thật sự không phải là nhân sâm.” Giang Thành nói.
“Nói nhảm, không phải chúng tôi đã sớm nói cho anh biết là củ cải dại rồi hay sao.” Nhân viên tiệm thuốc giễu cợt nói.
“Đây là một cây huyền sâm, mà còn là huyền sâm trăm tuổi!”
Giang Thành vốn tưởng rằng chỉ là một cây nhân sâm thượng hạng mà thôi, thật không ngờ vậy mà lại là huyền sâm trăm tuổi chất lượng hơn nhiều.
Hóa ra râu sâm bị bùn đất che lấp cho nên trước đó mới không lộ ra, bây giờ đã được rửa sạch sẽ, huyền sâm mới lộ ra hình dạng thật.
Ông chủ hiệu thuốc vừa mới muốn lên tiếng chế giễu Giang Thành, lập tức liền sửng sốt.

Vẻ mặt ông ta tràn đầy kinh ngạc nhìn về phía Giang Thành bên đó, vội vàng đi đến.
“Cái này quả thật là huyền sâm, hơn nữa nhìn chất lượng, chắc chắn phải hơn một trăm tuổi, thậm chí đến hai trăm tuổi cũng nên ấy chứ.” Ông chủ hiệu thuốc kinh ngạc không thôi.
Mà nhân viên của hiệu thuốc thì càng thêm kinh hãi, hóa ra còn là huyền sâm tốt hơn cả nhân sâm, hơn nữa còn là sâm linh hai trăm năm tuổi?
Phải biết, trước đây có một cây huyền sâm chưa đến một trăm năm tuổi ở phòng đấu giá, giá khởi điểm đã là 100.000 NDT, cái này nếu thật sự là huyền sâm hai trăm năm tuổi, giá chắc chắc còn cao hơn nhiều.
Một dược liệu thượng hạng như thế, Giang Thành chỉ tốn có 30.000 NDT liền đã sở hữu được rồi.
Ông chủ hiệu thuốc lập tức hối hận phát điên, một cây huyền sâm quý giá như thế, đừng bảo là phải tốn 30.000 NDT để mua, cho dù là 100.000 NDT cũng xứng đáng!
Mà ông lão kia vừa rồi cái gì cũng không biết, đoán chừng cả một gùi lung tung ngổn ngang cũng chỉ cây huyền sâm mấy trăm năm tuổi này có thể mua lại được, nhưng ông ta lại bị chính tính cách ngạo mạn của mình, xem thường ông lão liền bỏ lỡ cơ hội tốt lần này.
“CMN, sớm biết thì đã bỏ ít tiền lẻ ra mua lại rồi.” Ông chủ hiệu thuốc trong lòng hối hận nói.
Ông chủ hiệu thuốc vội vàng tiến lên phía trước, nói, “Người anh em, không biết cây huyền sâm này cậu có thể bán lại cho tôi không? Giá cả không thành vấn đề.”
Ông chủ hiệu thuốc hiểu rõ, một cây huyền sâm có giá như này, mang đến phòng đấu giá, giá tiền nhất định sẽ tăng lên gấp mấy lần.
Giang Thành cất kĩ huyền sâm, trầm giọng nói: “Thật ngại quá cây huyền sâm này, tôi giữ lại dùng.”

Giang Thành bây giờ cũng không thiếu tiền, mà cây huyền sâm này vừa khéo có thể đưa cho Hứa Tình dùng, Giang Thành đương nhiên sẽ không bán lại.
Ông chủ hiệu thuốc sa sầm mặt, sắc mặt cực kì khó coi.

Lúc trước ông ta chế giễu Giang Thành không hiểu gì về dược liệu, bây giờ phát hiện huyền sâm tốt liền mặt dày đến mua lại, Giang Thành nhìn ông chủ hiệu thuốc như vậy cũng chướng mắt.
“Anh, em về rồi.”Giang Lai từ bên ngoài chạy vào.
“Ông cụ đâu?” Giang Thành hỏi.
Anh tưởng rằng cái này là một cây nhân sâm, cho nên mới đưa cho ông cụ 30.000 NDT, nếu như biết là huyền sâm thượng hạng, anh chắc chắn sẽ đưa cho ông cụ thêm chút tiền.
“Ông ấy, chắc là sợ anh đổi ý, cầm được tiền liền chạy đi luôn, tốc độ so với Bolt còn nhanh hơn.” Giang Lai vừa cười vừa nói.
Giang Thành nghe vậy, trong lòng cũng cảm thấy bất đắc dĩ, vốn còn muốn trả thêm chút tiền cho ông cụ, ai ngờ ông lão lại chạy trước, ngay cả cái gùi cũng bỏ lại không cần.
Đoán chừng ông lão cũng nghĩ Giang Thành là kẻ đần, rõ ràng là thảo dược tùy tiện đào được, lại có người ra giá 30.000 NDT mua lại, cho nên lo sợ Giang Thành sẽ đổi ý, sẽ không đưa tiền cho ông nữa.
Giang Thành nở nụ cười, nói, “Không sao, chúng ta đi thôi.”
Giang Thanh cầm gói thuốc đã được gói cẩn thận, dẫn Giang Lai rời khỏi hiệu thuốc.
“Ông chủ, thằng nhóc kia số thật may, một cái gùi toàn rác rưởi, hắn lại tìm ra được một cây huyền sâm quý giá.” Nhân viên cửa hàng tức tối nói.
“Không sao, nhân sâm trong tiệm của chúng ta, sao có thể để người khác dễ dàng mang đi như thế được.” Đáy mắt ông chủ lóe lên một tia sáng lạnh lẽo.
Phải biết, một cây huyền sâm quý giá như thế, nếu mang đi đấu giá, tiền kiếm về bằng với thu nhập cả năm của hiệu thuốc, ông ta làm sao có thể dễ dàng bỏ qua như thế được.
Giang Thành cũng không vội đưa Giang Lai trở về trường.

Dù sao hai người cũng vẫn chưa ăn cơm tối, cho nên trước hết tìm chỗ lấp đầy cái bụng đã.
“Anh, anh làm sao biết được sinh nhật em là ngày nào?” Giang Lai ăn bát bún cay thập cẩm, nhìn Giang Thành hỏi.
Giang Lai cũng không có nói với Giang Thành sinh nhật của mình là ngày nào, thế nhưng Giang Thành lại đem ngày sinh nhật của cô đặt làm mật mã thẻ ngân hàng.
Trước đó cô còn muốn hỏi, thế nhưng Giang Thành còn có chuyện, vì thế cô không hỏi.
“Sự thật là…” Giang Thành nhìn Giang Lai, cười nói.

“Anh lại đừng nói với em là anh của em nói cho anh biết đấy nhé?” Giang Lai nhíu mày nhìn Giang Thành nói.
“Đúng thế, em thật thông minh, cái gì cũng biết.” Giang Thành vừa cười vừa nói.
Khóe miệng Giang Lai giật giật.

Cô mới không thèm tin anh trai mình sẽ tùy tiện đem ngày sinh nhật của mình nói cho người khác biết.

Nhưng cô cũng không muốn truy xét nhiều, dù sao Giang Thành này, hiện tại cũng là anh trai của mình.
Giang Lai vừa cười vừa nói, “Đúng rồi, anh, em đột nhiên nhớ ra, tại sao anh hôm nay không dẫn chị dâu đến gặp em?”
“Chị dâu em?” Giang Thành nói.
“Anh đừng có giả ngu với em.

Buổi trưa lúc em gọi điện thoại cho anh, em nghe thấy tiếng của chị dâu nói chuyện.” Giang Lai nói, “Hay là anh sợ chị dâu nhìn thấy em sẽ nghĩ ngợi? Không sao? Em sẽ nói chuyện với chị ấy rõ ràng, em chỉ coi anh như anh trai của em mà thôi.”
Kỳ thật rất lâu trước kia, Giang Lai luôn hy vọng anh trai mình có thể sớm quen bạn gái, thế nhưng không ngờ, anh ấy còn chưa tìm được bạn gái thì đã chết rồi.

Cho nên bây giờ, Giang Lai muốn xem người anh trai này tìm một chị dâu như thế nào, cũng coi như thỏa mãn một chút tâm nguyện lúc trước của mình.
“Yên tâm đi, anh chắc chắn sẽ dẫn cô ấy đến gặp em.” Giang Thành vừa cười vừa nói.
Giang Lai nhẹ gật đầu, lại tiếp tục cúi xuống ăn tiếp.

Sau khi hai người bọn họ ăn uống no say, Giang Thành dự định đưa Giang Lai về nhà.
Vào lúc Giang Thành và Giang Lai đi đến một con đường nhỏ vắng vẻ, bỗng nhiên một đám người từ trong góc tối lao ra chặn đường.
“Thằng nhóc, đem thứ đáng giá trên người giao nộp ra đây!” Người đàn ông cầm đầu trên tay cầm một thanh đao, lạnh lùng nhìn Giang Thành, nói..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận