Chàng Rể Siêu Cấp Giang Thành


Sáng hôm sau, khi Giang Thành tỉnh dậy chợt cảm giác nặng nặng trên người.

Anh mở mắt ra thì thấy một cặp đùi đẹp thon dài, trắng muốt đang gác lên người mình.
Cánh tay Giang Thành ôm nửa phần trên của Hứa Tình, cô nằm nghiêng trong lòng anh, phần áo ngủ chỗ bả vai bị trễ xuống dưới một xíu, để lộ bờ vai xinh đẹp, trắng như tuyết và xương quai xanh khiêu gợi.
Ánh mắt Giang Thành lại lướt xuống phía dưới một tí, khi tầm mắt anh nhìn vào khe sâu, trái tim bỗng đập loạn nhịp.
Quá mức đồ sộ thì phải?
Tuy trước đây Giang Thành đã dự đoán ngực cô rất khủng, nhưng lần đầu nhìn thấy một phần ở khoảng cách gần, nó đồ sộ chẳng khác gì đồi núi tuyết.
Khi Giang Thành đang suy tư, hàng lông mi dài của Hứa Tình chợt run run, sau đó cô mở bừng mắt.
“Em… Em tỉnh rồi à?” Giang Thành cảm thấy hơi lúng túng bèn hỏi han.
Bởi vì tư thế bây giờ của hai người rất mờ ám, cánh tay Giang Thành ôm eo Hứa Tình, còn đùi đẹp của Hứa Tình đang đặt trên người anh.
Hứa Tình mở mắt thấy Giang Thành, đầu tiên cô hơi ngạc nhiên, sau đó mới để ý đến tư thế của mình và anh.
“Chuyện gì thế này?”
Hứa Tình vội vàng bật dậy, nhích người sang bên cạnh để cách Giang Thành xa hơn một ít.

Dù sao khoảng thời gian hai người kết hôn đã lâu nhưng vẫn ngủ riêng, chưa bao giờ nằm chung một chiếc giường.
Mà hôm nay không chỉ ngủ cùng giường, tư thế của hai người còn rất mờ ám.
Hứa Tình cúi đầu nhìn đồ ngủ trên người, vội đưa tay kéo phần áo bả vai bị trễ lên cao.
“Anh cũng không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ là ngày hôm qua uống khá nhiều rượu.” Giang Thành đứng dậy.
Hứa Tình đưa tay xoa cái đầu đau nhức, cô nhớ loáng thoáng chuyện đêm qua, Giang Thành châm cứu cho mình, sau đó hai người uống rượu và tâm sự rất lâu.
Nhưng Hứa Tình cũng không nhớ rõ chuyện sau đó, chỉ là cô biết trên người mình vẫn mặc váy ngủ, ít ra hai người chưa xảy ra việc ấy.
Mặc dù trong lòng Hứa Tình không phản cảm với Giang Thành, nhưng tiến triển quá nhanh vẫn làm cô chưa thể chấp nhận.
“Rời giường, ăn cơm.”
Bên ngoài phòng truyền đến tiếng hô của Diệp Trúc Bình, Hứa Tình vội vàng vuốt mái tóc hơi lộn xộn, rồi bước xuống giường.

“Đi thôi, ăn cơm.”
“Ừm.”
Giang Thành đồng ý, lúc này mới xuống giường đi theo Hứa Tình ra ngoài.
“Hôm qua hai đứa tụi con uống rượu của bố đúng không?”
Khuôn mặt nghiêm nghị của Hứa Chí Quân nhìn Giang Thành và Hứa Tình vừa ngồi xuống, ông cất tiếng hỏi.
“Uống một chút thôi bố!” Hứa Tình đáp.
“Thế là một chút à? Mấy chai rượu ngon của bố, bố còn chẳng nỡ uống, thế mà hai đứa bọn con lại uống hết trơn trong một buổi đêm à?”
“Chẳng phải là rượu thôi sao, bố chờ tụi con mua lại cho bố nhé, được không?”
Hứa Tình nhìn ông ấy.
“Được, bố của con nhớ kỹ rồi, hai đứa đi mua cùng nhau đi.” Hứa Chí Quân nói xong bèn quay sang chớp mắt vài cái với Giang Thành, tỏ ý anh làm tốt lắm, biết lợi dùng rượu để tóm lấy con gái ông ấy, có tiến bộ.
Thực ra Hứa Chí Quân không tiếc đống rượu kia, ngược lại ông ấy cảm thấy vài chai rượu có thể giúp tình cảm giữa con gái và con rể gắn bó hơn là chuyện rất tốt.
Sau khi ăn cơm xong, Hứa Tình vẫn xoa xóa cái đầu bị nhức.
“Hôm nay em đừng đi làm, để anh xử lý công việc cho.” Giang Thành nói với Hứa Tình.
“Không được, em có một bệnh nhân bị gãy hai tay, hôm qua đã liên lạc với em để đẩy lịch tới ngày hôm nay.” Hứa Tình nói.
“Không có vấn đề gì đâu, anh cũng xử lý được.

Em uống rượu nhiều thì đừng đến bệnh viện nữa, ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe.” Giang Thành khuyên cô.
Hứa Tình nhìn anh lo lắng cho mình, lập tức gật đầu đồng ý.
Giang Thành nghĩ cô nàng viện trưởng Thẩm Băng xinh đẹp mà biết mình có quan hệ với nhà họ Phương thì cô ấy nhất định sẽ nể mặt mình.
Bệnh viện số một ở thành phố Lư Dương.
“Tiên sư nó, bác sĩ gì đó của các cô có đến được không hả?”
Đại ca đầu trọc tức giận trợn mắt với Lâm Duẫn Nhi, quát: “Đừng truyền nước cho bố mày nữa, bố mày sắp bị biến thành cái máy chứa nước rồi đó.”
Lâm Duẫn Nhi sợ hết hồn, vội nói: “Tôi đã gọi điện thoại cho người hướng dẫn, cô ấy nói sẽ đến ngay hôm nay.”

“Sẽ đến cái rắm ấy, mẹ nó vài giờ rồi.

Cô ta mà còn không đến, cô có tin tôi sẽ chửi cả bệnh viện các cô không?” Đại ca đầu trọc mất kiên nhẫn, quát to.
Lâm Duẫn Nhi vừa mới tới thực tập, chưa từng đối mặt với tình huống tương tự nên bị dọa sợ thót cả tim.

Cô ấy hoàn toàn không biết nên xử lý như thế nào.
Anh đầu trọc thấy Lâm Duẫn Nhi bị dọa sợ, lập tức cười nói: “Em gái, em đừng sợ.

Nếu em không muốn anh tức giận thì cũng đơn giản thôi, vào trong chăn này, chăm sóc anh trai.”
“Thưa ngài, ngài đừng nóng nảy.

Tôi sẽ gọi điện cho bác sĩ Hứa Tình một lần nữa.” Lâm Duẫn Nhi thấy vậy, vội vàng chạy ra ngoài.
Nhưng ở cửa đã có hai gã đàn ông chặn đường, bọn họ là đàn em mà đại ca đầu trọc kêu đến.
Ngày hôm qua anh đầu trọc nhìn thấy Lâm Duẫn Nhi thì đã mơ tưởng cả đêm, mặc dù gã không thể cử động tay nhưng có thể để cô ấy chủ động hầu hạ gã.
“Bây giờ em ngoan ngoãn lại đây, nếu không chớ trách đàn em của anh cưỡng ép.”
Anh đầu trọc đánh giá dáng người hấp dẫn của Lâm Duẫn Nhi bằng ánh mắt hèn mọn.
Lâm Duẫn Nhi sợ hết hồn, lo sợ nói: “Các anh đừng làm bậy, đây là bệnh viện.”
“Bệnh viện thì sao? Ở trong bênh viện trêu đùa y tá càng kích thích đúng không các em?” Đầu trọc nói xong, nháy mắt với hai người đàn ông khác.
Ngay lập tức, hai gã đàn em muốn bước đến kéo Lâm Duẫn Nhi.
Khi Lâm Duẫn Nhi sợ hãi không biết phải làm sao, cửa phòng bệnh bỗng nhiên mở ra, Giang Thành bước vào.
“Bác sĩ, cứu tôi.” Lâm Duẫn Nhi thấy Giang Thành mặc đồng phục trắng dành cho bác sĩ thì vội trốn sau lưng anh.
Giang Thành liếc mắt nhìn tình hình trong phòng bệnh, ngay lập tức biết rõ chuyện gì đang xảy ra.


Khi anh nhìn thấy gã đầu trọc nằm trên giường bệnh, khóe miệng khẽ nhếch tạo ý cười sâu xa: “Là anh.”
Đại ca đầu trọc ngẩng đầu nhìn thấy Giang Thành thì ngạc nhiên, sau đó tức giận chỉ tay vào mặt anh và mắng: “Tiên sư nó, là mày.”
“Xin lịch sự hơn, bây giờ tôi là bác sĩ điều trị chính của anh.”
Giang Thành cười nhạt.
Lúc này đại ca đầu trọc mới chú ý tới trang phục bác sĩ trên người Giang Thành, ngoài ra còn trùng hợp hơn khi người đánh mình bị thương cũng là bác sĩ điều trị cho mình.
Mẹ ơi, vậy chẳng lẽ mình sẽ bị thằng nhóc này đùa đến chết à?
Anh đầu trọc cũng rõ ràng bên mình chỉ có hai thằng em, hoàn toàn không phải đối thủ của người này, bây giờ cứng chọi cứng chỉ là tìm chết.
“Anh đi ra ngoài cho tôi, tôi không cần anh điều trị, đổi bác sĩ khác đến đây.” Anh đầu trọc lạnh lùng ra lệnh.
“Ngại quá, những bác sĩ khác ở bệnh viện chúng tôi đều có nhiệm vụ rồi, chỉ còn mỗi tôi có thể khám bệnh cho anh mà thôi.” Giang Thành vừa nói vừa đi về phía anh đầu trọc.
Gã nhìn miệng anh nửa cười nửa không thì cảm thấy rét lạnh trong lòng.
“Anh… anh muốn làm gì?”
“Không làm gì cả, chỉ là tôi đã xem tấm chụp X - quang của anh, tôi thấy hai cánh tay này của anh bị thương rất nặng.”
Giang Thành cầm lấy tấm chụp X - quang từ tay Lâm Duẫn Nhi, anh nói với vẻ lo lắng.
Anh đầu trọc cạn lời, mịa nó, là mày đánh ông thành bộ dạng này đây, lẽ nào trong lòng mày không biết vết thương có nghiêm trọng không?
“Tình trạng này chỉ có thể cắt tay để xử lý.” Giang Thành quay người nói với Lâm Duẫn Nhi: “Ghi chép tình hình lại, chuẩn bị sắp xếp ca giải phẫu.”
“Vâng.” Lâm Duẫn Nhi đồng ý.
“Ơ… Khoan đã.”
Anh đầu trọc hết hồn, vội nói: “Anh nói chữa kiểu gì cơ? Cắt tay á?”
Giang Thành gật đầu: “Đúng vậy, anh không phải bị gãy xương bình thường đâu, mà là gãy thành bột mịn luôn đấy, trừ biện pháp cắt tay ra thì chẳng còn phương án nào khác.”
“Tôi thấy vết thương nhẹ quá nên anh còn muốn bắt nạt y tá của bệnh viện chúng tôi.” Giang Thành tiếc hận, lắc đầu nói.
Lâm Duẫn Nhi nghe anh nói vậy thì rất biết ơn trong lòng, cô ấy biết rằng anh đang ra mặt bảo vệ cho mình.
Anh đầu trọc cũng nghe hiểu hàm ý của Giang Thành, trước đây cánh tay của gã bị đánh gãy cũng bởi vì làm chuyện mất dạy, bây giờ gã lại muốn ý đồ xấu với y tá nên anh muốn trừng phạt mình.
Nhưng việc này cũng tàn nhẫn quá đi, lần đầu làm gãy tay gã, lần thứ hai muốn trực tiếp cắt tay.
Gãy tay còn lành lại nhưng sau khi cắt tay thì hoàn toàn tiêu đời nhỉ?
Trong lòng anh đầu trọc sợ hãi, chẳng qua vẫn cứng miệng nói: “Anh dám ư, chỉ cần tôi không đồng ý ca giải phẫu này thì chẳng ai có thể cắt được tay tôi.”
Giang Thành cười mỉm: “Anh có tin là tôi có cách để anh đồng ý bị cắt tay không?”

Đương nhiên anh đầu trọc biết mánh khóe của Giang Thành rất nhiều.

Bây giờ anh là bác sĩ ở bệnh viện, nếu muốn cắt tay thì mình thật sự không thể phản kháng.
Anh đầu trọc càng nhìn nụ cười của Giang Thành càng thấy khủng bố, gã vội vã xin tha: “Anh à, anh tha cho em đi mà.

Em thật sự biết sai rồi, sau này em không dám nữa.”
“Đã biết lỗi thật không?” Anh hỏi.
“Thật trăm phần trăm.” Anh đầu trọc gật đầu.
Trước đây Giang Thành đánh gãy tay của gã là muốn hù dọa cái thằng này, bây giờ người đã đến bệnh viện thì anh sẽ dốc sức chữa khỏi.
“Tháo phần thạch cao trên tay anh ta đi.” Giang Thành nói với Lâm Duẫn Nhi.
“Thưa bác sĩ Giang, tình trạng hiện giờ của anh ta không thích hợp để tháo bột mà?” Lâm Doãn Nhi lo lắng hỏi.
Tuy cô không phải bác sĩ nhưng cũng biết nếu bị gãy xương nghiêm trọng mà thiếu sự cố định của thạch cao thì vết thương có thể chuyển biến xấu bất cứ lúc nào.
Giang Thành liếc mắt nhìn Lâm Duẫn Nhi, không đáp.

Cô ấy đành phải tìm người để mượn dụng cụ tháo bột.
Giang Thành lập tức lấy châm bạc, đâm liên tục mấy trăm cái vào hai cánh tay của gã đầu trọc.
Ban đầu đầu trọc còn nghi ngờ Giang Thành muốn hại mình, nhưng sau khi anh đâm châm xuống thì gã bắt đầu cảm giác ngưa ngứa truyền đến từ cánh tay, hơn nữa gã còn khống chế ngón tay cử động được.
Bởi vì Giang Thành truyền linh khí vào trong châm và các ***** ** đều được lưu thông nên vết thương trên cánh tay gã đầu trọc trị tới đâu lành tới đó rất nhanh.
"Chuyện này...!Làm sao có thể xảy ra chứ?"
Sau khi Giang Thành gỡ kim châm xuống, anh đầu trọc khẽ nhúc nhích cánh tay.

Ai cũng nói mất một trăm ngày thì xương mới liền lại được, nhưng Giang Thành vừa chữa xong thì cánh tay đã có thể cử động được rồi, xem ra chỉ cần vài ngày nữa thì vết thương của gã cũng hồi phục hoàn toàn thôi.
"Nghỉ ngơi ba ngày, vết thương sẽ được hồi phục như cũ." Gianh Thành nhìn đầu trọc và nói từ tốn.
Đầu trọc nhìn Giang Thành, sau đó đáp lời: "Anh chữa khỏi bệnh cho tôi nhanh như thế, không sợ sau này tôi hồi phục lại, rồi quay lại trả thù anh à?"
Giang Thanh nghe nói thế, lập tức bật ra tiếng cười lạnh: "Tin tôi đi, tôi có thể chữa lành cánh tay của anh thì tôi cũng có thể làm nó gãy lần nữa, nếu không tin, anh cũng có thể chờ đến khi cánh tay lành hẳn, rồi lại tìm tôi thử một lần.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận