Chàng Rể Siêu Cấp Giang Thành


Lời Giang Thành vừa dứt, nhân viên xung quanh lập tức cười ầm lên.

Sắc mặt Quách Thần cũng trở nên khó coi đến cực điểm.
Anh ta không ngờ Giang Thành lại thực sự có thể thanh toán toàn bộ, đồng thời trong thẻ lại có nhiều tiền như vậy.
“Tôi ăn bà nội anh ấy.

Chẳng phải chỉ là tiền đi ăn trộm thôi sao, ra vẻ ta đây làm gì.

Đừng nghĩ anh trả tiền rồi là có thể lấy được nhà.

Chỉ cần tôi vẫn còn làm giám đốc ở đây thì anh không có cửa đâu.” Quách Thần thẹn quá hóa giận, quay người muốn rời đi.
Giang Thành vươn tay tóm lấy cổ áo của Quách Thần: “Muốn đi cũng phải hoàn thành giao ước của chúng ta mới được”.
Lời vừa dứt, Giang Thành lập tức xách Quách Thần lên, hai chân anh ta rời hẳn khỏi mặt đất, không ngừng quẫy đạp.

Anh xách anh ta đi về phía nhà vệ sinh.
“Anh làm gì? Mẹ nó anh buông tôi ra?” Quách Thần ra sức giãy dụa.
Nhưng mà Quách Thần trong tay Giang Thành giống như con gà con, có giãy nữa cũng vô ích.
“Ngài à, ngài à, anh ấy là cháu trai chủ tịch của chúng tôi, ngài tuyệt đối đừng đắc tội với anh ấy.” Nhân viên bán hàng vừa rồi vội cản trước mặt Giang Thành.
Nhân viên bán hàng cũng biết mới quan hệ của Quách Thần và chủ tịch, nếu như đắc tội Quách Thần thì vụ mua nhà này của Giang Thành sẽ không thành.

Thế thì hoa hồng của cậu ta cũng sẽ không còn.

Cho nên cậu ta mới đứng ra ngăn cản.
“Không sai, anh nghĩ xem cao ốc cao cấp như thế này tại sao vừa mở mà tôi lại có thể đến làm giám đốc? Cậu tôi chính là chủ tịch của tòa bất động sản này.

Dám động vào tôi thì anh sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu.” Quách Thần đắc ý nhìn Giang Thành, nói.
“Hóa ra là như vậy.”
“Hừ, hừ, sợ rồi sao?” Quách Thần nhìn Giang Thành như đã do dự rồi thì lập tức đắc ý nói: “Bây giờ anh thả tôi ra, quỳ xuống cúi đầu, tôi có thể tha cho anh một mạng.”
“Còn Giang Lai nữa, bảo cô ta tối nay hầu hạ tôi một đêm thật tốt.

Tôi chơi thoải mái rồi thì tôi có thể suy nghĩ sẽ ở cùng với cô ta.”
“Vậy sao?”
Giang Thành cười lạnh một tiếng rồi nhanh chóng đẩy người bán hàng ra, đưa Quách Thần vào nhà vệ sinh nam.
“Mẹ nó, bồn cầu này hư rồi, sao xả không xuống.”

Giọng nói một người đàn ông ở trong truyền ra.
“Ra ngoài đi, chúng tôi là chuyên gia thông bồn cầu đây.” Giang Thành xách Quách Thần bước đến.
Người đàn ông trả lời một tiếng rồi bước ra ngoài, Quách Thần thấy vậy thì vội hỏi: “Anh muốn làm gì? Cậu tôi….”
Quách Thần còn chưa nói xong thì Giang Thành đã ấn đầu Quách Thần vào bồn cầu vẫn còn chưa dội sạch, đồng thời ấn nút xả nước.
Nước đục ngầu dơ bẩn quét lên đầu của Quách Thần.

Quách Thần lập tức giãy dụa.
Giang Thành hận nhất là người khác nhục mạ người nhà mình.

Tên này không chỉ ba lần bảy lượt quấy rối em gái mình mà còn hống hách muốn ngủ cùng con bé.
Cái thứ khốn nạn này, không dạy cho một bài học sẽ không biết hối cải.

Giang Thành ấn đầu Quách Thần xuống, rồi nhấc lên, tránh cho Quách Thần bị sặc chết.
“Mày… mẹ mày… ụ ụ ụ….”
Quách Thần vừa mới ngóc đầu lên là muốn mắng Giang Thành.

Nhưng lại bị Giang Thành ấn đầu xuống tiếp, nói: “Miệng thối như vậy, mở miệng là mắng người.

Xem ra bình thường mày cũng ăn không ít cứt.

Thích ăn cứt như vậy thì ăn nhiều một chút.
Một lúc sau, Giang Thành lại nhấc đầu Quách Thần lên.
“Cậu của tao sẽ không… ụ ụ ụ…”
Sau khi Giang Thành lập lại hành động đó mấy lần thì cuối cùng Quách Thần cũng cầu xin tha mạng, thở hồng hộc nói: “Anh à, anh à, tôi sai rồi, sau này tôi sẽ không dám nữa.

Anh tha cho tôi, tha cho tôi.”
“Không tồi.”
Giang Thành nhìn bồn càu đã sạch, nói: “Lần sau còn muốn ăn nữa thì nhớ đến tìm tôi.”
Nói rồi Giang Thành bước trở ra, trở về chỗ bán hàng.
“Khi nào các người sẽ làm thủ tục?” Giang Thành hỏi.
“Ông chủ, thủ tục này cần giám đốc ký tên.

Ngài đắc tội với anh ta rồi thì còn làm thủ tục thế nào đây.” Nhân viên bán hàng vẻ mặt khó xử, nghĩ hoa hồng đã không còn nữa rồi.
“Vậy phải làm thế nào?”

“Vốn dĩ tôi định giúp ngài nói chuyện, ngài thành tâm xin lỗi giám đốc một tiếng thì còn có thể.

Giờ thì hết cách rồi.” Nhân viên bán hàng giọng trách móc.
“Hơ hơ, cậu nghĩ tôi sẽ xin lỗi anh ta sao?”.
“Ngài… thôi chết, ngài mau đi! Hôm nay chủ tịch sẽ đến cắt băng khánh thành.

Chút nữa ông ấy đến, thì ngài xong đời.”
“Chủ tịch đến rồi! Mọi người mau đến hoan nghênh!”
Một người phụ nữ đón ở cửa lớn tiếng nói.
Người bán hàng thật sự không còn cách nào cả, chủ tịch đến rồi.

Cậu ta biết chủ tịch rất yêu thương cháu trai nên Giang Thành xem như xong rồi.
Rất nhanh, một người đàn ông dáng vẻ giàu có bước vào, bên cạnh ông ta còn có mấy vệ sĩ mặc vest đen.
“Chủ tịch, ngài đến rồi.” Tất cả nhân viên bán hàng đồng thanh.
“Tòa nhà mới thế nào rồi?” - Ông ta nói.
“Cậu, cậu, cậu đến rồi!”
Giọng Quách Thần truyền đến.

Toàn thân anh ta ướt sũng, tóc tai bẩn thỉu chạy đến.
“Trời ơi? Sao cháu lại như vậy? Ai đã ăn hiếp cháu?” Chủ tịch nhìn thấy cháu trai nhếch nhác thì nổi giận.
“Cậu, cậu phải làm chủ cho cháu! Có một tên ngốc hôm qua đã đánh cháu một trận.

Hôm nay còn đến đây, ấn cháu vào bồn cầu giật nước.

Cháu đã ăn rất nhiều...!Dù thế nào cậu cũng phải làm chủ cho cháu.”
Chủ tịch nghe vậy thì la lớn: “Ai? Còn ở đây không?”
“Anh, làm sao đây?” Giang Lai sợ hãi, ôm chặt lấy tay của Giang Thành.
“Không sao, có anh ở đây.”.
“Còn ở đây, cái tên ngốc nghếch đó vẫn chưa đi.” Quách Thần phẫn nộ chỉ về phía Giang Thành.
Quách Thần dẫn chủ tịch và nhóm vệ sĩ đi thẳng về phía Giang Thành.
“Là cậu, đã đánh cháu tôi?”
Chủ tịch tức giận nhìn bóng lưng của Giang Thành, lạnh giọng hỏi.

“Không sai, là tôi.” Giang Thành quay người lại, nhìn chủ tịch, lạnh nhạt nói.
Vào khoảnh khắc Giang Thành quay người lại, chủ tịch cứng người.
“Cậu, cậu xem, nó cứ kiêu ngạo như vậy đó.

Lát cậu cho người đánh gãy hai tay nó, ấn vào bồn cầu, để nó biết thế nào là sợ hãi.” Mắt Quách Thần trừng nhìn Giang Thành như muốn tét ra, trong lòng nghĩ nhất định phải chơi chết tên khốn kiếp này.
“Lần này thì toi rồi, chủ tịch bênh người nhà như vậy thì tên đó đừng mong mua được nhà.

Tiền cũng đừng mong lấy về.

Chắc chắn sẽ bị đánh cho một trận.”
“Đúng vậy, cũng không nhìn xem đây là đâu.

Hai đứa nhà quê mà dám giở trò lưu manh.

Cho nó một bài học nhớ đời.”
Những nhân viên bán hàng đều nhìn thấy sự việc vừa rồi, ánh mắt đồng tình nhìn về phía Giang Thành.
“Mấy người các cậu, đánh thật mạnh vào, đánh gãy một cánh tay của nó rồi dừng.” chủ tịch lạnh giọng nói.
“Đáng đời, ngu ngốc, dám đối đầu với tao.” Quách Thần đắc ý nhìn Giang Thành.
Quách Thần vừa dứt lời, những vệ sĩ bên cạnh chủ tịch liền ấn chặt Quách Thần xuống, hung hăng đánh một trận.
“Cậu, đánh nhầm người rồi, sao cậu lại đánh cháu?”
Quách Thần ngã xuống đất rên rỉ.

Những người xung quanh cũng ngẩn người, khó hiểu nhìn chủ tịch.
Sau đó, chủ tịch cung kính khom người với Giang Thành, nói: “Gặp được thần y Giang rồi, cháu tôi không hiểu chuyện, xin cậu đừng trách nó.”
“Đây...!đây là chuyện gì vậy?”
Mọi người đều kinh ngạc há hốc miệng, đường đường là chủ tịch của một công ty bất động sản ở Lư Dương.

Đối phương ức hiếp cháu mình, không những không tức giận mà còn cung kính như vậy?”
“Bạch chủ tịch khách khí rồi.” Giang Thành lạnh nhạt nói.
Chủ tịch trước mắt không phải là ai khác, chính là Bạch Vệ Quốc trước kia được Triệu Phúc Lâm đưa đến bệnh viện tìm Giang Thành chữa bệnh.

Tòa nhà này chính là sản nghiệp của công ty ông ta.
“Hôm nay thần y Giang đến đây vì ưng mắt tòa nhà của chúng tôi sao?” Bạch Vệ Quốc không để tâm đến chuyện của Quách Thần, hỏi thẳng.
“Không sai, tiền đã thanh toán cả rồi, chỉ đợi giao nhà.” Giang Thành nói.
“Đã thanh toán rồi?”
Bạch Vệ Quốc chau mày nói: “Thần y Giang, cậu chữa khỏi căn bệnh lâu năm của tôi, sao có thể thu tiền của cậu được.

Tôi lập tức bảo kế toán trả tiền cho cậu.


Căn nhà cứ xem như là phí điều trị mà tôi tặng cậu, thế nào?”
Nghe Bạch Vệ Quốc nói, mọi người xung quanh càng thêm kinh ngạc.

Kẻ đã đánh cháu trai của chủ tịch Bạch, không chỉ không bị trừng phạt mà còn trả lại tiền mua nhà cho anh ta! Nhà cũng tặng miễn phí? Chuyện quái gì vậy?
“Không cần đâu, mặc dù nhà tôi nghèo, nhưng một ít tiền này vẫn có thể trả được.”
“Thần y Giang hiểu nhầm rồi.

Tôi không có ý đó! Chẳng qua hôm nay cháu tôi không biết điều đã đắc tội với cậu.

Chút ít này cũng xem như phí bồi thường của tôi.” Bạch Vệ Quốc trừng mắt nhìn Quách Thần vẫn đang bị đánh, nói.
Lúc Bạch Vệ Quốc ở bệnh viện đã muốn kết giao với Giang Thành nhưng không kịp.

Kết quả cháu trai lại dám chọc giận Giang Thành, quả thực là tìm chết mà.
“Vậy thì được.

Đã vậy thì tôi sẽ nhận.”
“Thủ tục không cần thần y Giang phải lo nghĩ, chúng tôi có nghiệp vụ rồi.

Cậu chỉ cần nói tên chủ căn nhà là được rồi.” Bạch Vệ Quốc cung kính nói.
“Giang Lai.” Giang Thành nói.
“Được, được, được! Chúng tôi sẽ giải quyết nhanh nhất.”.
Giang Thành khẽ gật đầu, rồi dẫn theo Giang Lai rời đi.

Nhìn thấy Giang Thành đã đi, Bạch Vệ Quốc mới thở phào.

Cũng may không khiến Giang Thành phật lòng.
“Tên này rốt cuộc có lai lịch thế nào? Khiến Bạch Vệ Quốc cung kính như vậy?”
“Xem ra vẫn không nên nhìn mặt bắt hình dong.

Đừng thấy người ta ăn mặc bình thường mà kinh thường, không chừng lại chọc phải nhân vật lớn nào đó.”
Nhân viên bán nhà cho Giang Thành càng thêm kinh ngạc.
“Tiểu tử, sau này còn gây rắc rối cho ta thì ta sẽ đánh gãy cánh tay còn lại của cháu.” Bạch Vệ Quốc quát lên với Quách Thần đang nức nở trên sàn, sau đó thì tức giận đi lên lầu.
Gương mặt Quách Thần đầy vẻ vô tội.

Cậu ruột không giúp thì thôi, ấy vậy mà còn giúp đối phương đánh gãy tay mình.

Đây là chuyện gì vậy?
Quách Thần cũng không quan tâm đến hình tượng, tủi thân mà òa khóc nức nở..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận