Chàng Rể Siêu Cấp Giang Thành


Mộ Dung Tuyết nghe được giọng nói này, lập tức ngẩng đầu lên nhìn sang, chỉ thấy Giang Thành từ giữa đám đông đi ra.
"Là anh!"
Mộ Dung Tuyết nhìn thấy Giang Thành, sắc mặt lập tức trở nên lúng túng, đương nhiên cô vẫn nhớ kỹ người đàn ông trêu đùa mình ở trong phòng thẩm vấn, tên anh ta là Giang Thành.
"Người đẹp cảnh sát này, chúng ta lại gặp nhau rồi." Giang Thành bình tĩnh cười nói.
Giang Thành không thích trêu chọc phụ nữ, chỉ là Mộ Dung Tuyết cứ tìm anh gây phiền phức hoài nên anh đành phải dùng thủ đoạn này để phản kháng lại.
"Chốc nữa tôi sẽ dạy cho anh một bài học!"
Mộ Dung Tuyết trừng mắt với Giang Thành, sau đó chuẩn bị tiếp tục tiến hành hô hấp nhân tạo cho bà cụ.
"Tôi đã nói rồi, cô không thể hô hấp nhân tạo cho bà ta được."
Giang Thành tiến tới giữ bả vai Mộ Dung Tuyết lại.

ngôn tình ngược
"Đồ khốn này!"
Lần trước Mộ Dung Tuyết đã bị Giang Thành ép vào tường, tình cảnh rất mập mờ, đến tận bây giờ lửa giận lần đó vẫn chưa có chỗ bộc phát ra.
Lần này anh ta còn dám ngăn cản mình cứu người, anh ta không chỉ là loại lưu manh mà còn là một tên khốn kiếp!
"Cút đi!"
Mộ Dung Tuyết đứng dậy đẩy Giang Thành ra, sau đó rút súng mang theo trên người ra, nhắm vào Giang Thành.
Giang Thành không ngờ cô nàng này nóng nảy tới như vậy, bất cứ lúc nào cũng mang súng trên người, hơn nữa hiện giờ còn nhắm thẳng súng vào mình.
"Chàng trai này thần kinh hay sao vậy? Cô ấy là cảnh sát, sao lại không hiểu phương pháp cứu người cho được, cậu ta gây loạn làm gì chứ."
"Đúng vậy, đám thanh niên bây giờ toàn là hạng dốt nát kém cỏi, nếu như hiểu biết thật thì sao cậu ta không tới cứu người đi chứ?"
"Ôi, thói đời suy đồi, lòng người gian trá, kẻ vô dụng càng ngày càng nhiều."
Đám người vây xem xung quanh nhao nhao chỉ trích Giang Thành, Giang Thành thấy vậy thì cũng vô cùng bất đắc dĩ.

Cho dù anh không hề sợ Mộ Dung Tuyết đang cầm súng nhưng cũng không muốn có xung đột gì với cô ta, nếu không thì anh đã phạm tội chống đối cảnh sát mất rồi.
"Cô làm đi!' Giang Thành bất đắc dĩ giơ hai tay lên, nói.
Mộ Dung Tuyết không dám chậm trễ thêm nữa, vội vàng ấn ngực cho bà cụ nằm trên mặt đất, sau đó dùng miệng hô hấp nhân tạo cho bà.
Trải qua vài lần hô hấp nhân tạo, bà cụ hít thở dần ổn định.
"Thấy gì chưa hả, cảnh sát đương nhiên biết phải làm như thế nào, chẳng phải là đã xong rồi sao?"
"Đúng vậy, may mà không nghe lời người trẻ tuổi này, bằng không thì bà cụ đã xong đời rồi."
Đám đông vây quanh thấy tình trạng của bà cụ chuyển biến tốt đẹp thì ánh mắt nhìn về phía Giang Thành càng thêm phần khinh bỉ.
Mộ Dung Tuyết thấy vậy cũng thở phào một tiếng, nhưng đúng lúc Mộ Dung Tuyết định mở miệng thổi hơi vào miệng bà cụ thì bà cụ đột nhiên ho khan kịch liệt, sau đó phun một ngụm máu tươi ra, thân thể bắt đầu co giật liên hồi.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
Vốn Mộ Dung Tuyết tưởng rằng bà cụ đã khỏe lại, kết quả tình hình chuyển biến quá đột ngột, cô ta không thể hiểu được là chuyện gì đã xảy ra.
Đám đông xung quanh cũng rơi vào trạng thái hoang mang, lo sợ.
"Tôi đã nhắc nhở cô rồi mà, để tôi làm cho!"
Giang Thành đi tới, nói.

Đã tới lúc này rồi Mộ Dung Tuyết cũng không tiện nói thêm gì cả, đành phải đứng dậy.
Giang Thành đưa tay về phía ngực Mộ Dung Tuyết, Mộ Dung Tuyết thấy vậy vội vàng lui về sau một bước, cảnh giác hỏi: "Anh muốn làm gì hả?"
Mộ Dung Tuyết tưởng Giang Thành định sàm sỡ mình.
"Cô cần gì phải căng thẳng như vậy chứ, tôi chỉ muốn mượn cây bút trên ngực cô mà thôi." Giang Thành đáp.
"Vậy anh không biết mở mồm ra hả?"
Mộ Dung Tuyết trừng mắt nhìn Giang Thành, lấy tay gỡ chiếc bút trên ngực xuống, đưa cho anh.
Giang Thành mở chiếc bút ra, tháo một đoạn vỏ bút ra, sau đó ngồi xổm ở trước người bà cụ.
"Cậu nhóc, cậu có làm được không vậy? Hay là chờ xe cứu thương tới đây đi?"

"Đúng vậy, ngay cả cảnh sát cũng không có cách nào cả, sao cậu có biện pháp cho được? Nhất định không được khoe mẽ đó."
Giang Thành không quan tâm tới đám đông xung quanh, đưa tay lên tìm kiếm ***** ** trên người bà cụ, sau đó phần vỏ bút trên tay đột ngột cắm thẳng vào ngực bà cụ.
Bà cụ đang co giật, không ngừng ho ra máu lập tức ngừng lại, dần dần hít thở được như bình thường.
"Bà ấy mắc chứng tràn khí ngực, nếu như tiến hành hô hấp nhân tạo sẽ khiến chứng tràn khí ngực nặng hơn, vậy nên chỉ có cách dùng vật gì đó giúp bà ấy thải hết khí thừa trong ngực ra, như vậy mới giúp bà ấy đợi được đến khi xe cứu thương tới." Giang Thành giải thích với Mộ Dung Tuyết.
"Anh là bác sĩ hả?"
Giang Thành gật đầu.
"Sao anh không nói mình là bác sĩ sớm chứ?"
Mộ Dung Tuyết giận dữ nói với Giang Thành.
"Tôi còn chưa có cơ hội nói gì thì cô đã chĩa súng vào tôi rồi, tôi sợ mình nói thêm câu nào nữa thì cô sẽ bóp cò, vậy thì phải làm sao?; Giang Thành nói với vẻ bất đắc dĩ.
"Cô cảnh sát này chẳng ra sao cả, nào có ai cầm súng nhắm thẳng vào người người khác như vậy, sao cô ta không hỏi rõ ràng mọi chuyện, thiếu chút nữa là đã hại chết bà cụ rồi."
"Đúng vậy, ngay từ ban đầu tôi đã cảm thấy người thanh niên này rất đáng tin cậy rồi, nếu không thì sao cậu ta lại đi ra chứ."
"Tất cả im miệng lại đi! Mấy người lợi hại như vậy sao lúc đầu không nói gì hả?"
Mộ Dung Tuyết nghe thấy đám người ba phải xung quanh nói vậy, lạnh lùng hét lên, cô sẽ không bỏ qua cho cái bệnh gió chiều nào xoay chiều đấy của đám người này đâu.
Mộ Dung Tuyết rất có lực uy hiếp, đám người xung quanh đều câm miệng lại.
Nhưng trong lòng Mộ Dung Tuyết cũng cảm thấy xấu hổ vô cùng, lần này cô đã mất sạch mặt mũi rồi.
"Sao anh lại ở đây vậy hả? Chẳng phải tôi đã bảo anh chờ tôi ở cửa ra vào hay sao?"
Phương Lan Lan chen qua đám đông, bĩu môi nói với Giang Thành.
"Không có gì đâu, tôi thấy bên này có chuyện xảy ra nên tới xem, không có gì cả, đi thôi nào." Giang Thành nói xong, cùng Phương Lan Lan rời khỏi chỗ này.
"Đồ chết tiệt, anh đừng có mà rơi vào trong tay tôi đấy!"
Mộ Dung Tuyết nhìn dõi theo bóng lưng Giang Thành rời đi, lần nào gặp phải người đàn ông này thì cô cũng gặp xui xẻo.
"Nhường đường nào! Nhường đường nào!"

Sau khi xe cứu thương dừng lại, lập tức đưa bà cụ lên cáng cứu thương, bác sĩ đi xuống vội vàng kiểm tra tình trạng của bà cụ, sau đó thở phào một tiếng, nói: "Tình hình sức khỏe vô cùng ổn định, may mà không có vấn đề gì."
Bác sĩ đột nhiên nhìn thấy cái ống bút cắm ở ngực bà cụ, giật bắn người.
"Ai làm vậy hả?"
"Là một người thanh niên làm." Mộ Dung Tuyết nhíu mày hỏi: "Có vấn đề gì không?"
"Không có gì, chỉ là...!chỉ là y thuật của người đó quá cao siêu rồi, nếu như không phải là một bác sĩ giỏi thì tuyệt đối không dám làm như vậy." Bác sĩ ngạc nhiên đáp.
Vốn Mộ Dung Tuyết cho rằng Giang Thành đã làm sai chuyện gì, không ngờ còn được vị bác sĩ này khen ngợi trình độ y thuật.
Sau khi bác sĩ đưa bà cụ lên xe, lập tức bấm gọi điện thoại.
"Alo, tình hình của mẹ tôi sao rồi?" Giọng nói nôn nóng của một người đàn ông vang ra.
"Cục trưởng Đồng cứ yên tâm, bệnh tình của mẹ ngài rất ổn định, hình như có một người thanh niên kịp thời cứu chữa, nhờ vậy mà chúng tôi mới có thể kịp thời tới nơi được." Bác sĩ trả lời.
"Một người thanh niên? Tên là gì?"
"Tôi cũng không rõ lắm."
"Điều tra rõ ràng, Đồng Lỗi này không phải hạng người có ơn mà không báo." Đồng Lỗi nói qua điện thoại.
"Vâng vâng vâng, tôi sẽ cho người điều tra." Bác sĩ nói xong, cúp điện thoại, thở phào một hơi.

Anh ta vốn là bác sĩ riêng phụ trách việc chăm sóc bà cụ, nếu như có vấn đề gì xảy ra, vậy thì anh ta phiền phức to rồi.
Mãi cho tới buổi tối, Giang Thành vất vả lắm mới tiến Phương Lan Lan rời khỏi, anh đang định về nhà thì điện thoại đổ chuông.
"Bố hả? Sao vậy?"
Giang Thành thấy Hứa Chí Quân gọi điện tới, lập tức hỏi.
"Giang Thành này, có phải hôm qua bố đã nói lời nào không nên nói với con không hả?" Hứa Chí Quân ngượng ngùng hỏi.
Giang Thành cảm thấy buồn cười, hôm qua người bố vợ này của anh uống rượu vào, cứ giục anh và Hứa Tình động phòng, đúng là ông ấy đã nói vài lời không nên nói.
"Không có gì đâu ạ, bố cứ yên tâm, con sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ bố giao cho." Giang Thành đáp.
"Vậy thì tốt, bố sẽ nhớ kỹ lời con nói, con và con gái bố phải sinh một đứa đó." Hứa Chí Quân nói.
"Vâng." Giang Thành cũng đồng ý, hiện giờ anh và Hứa Tình đã có một bước tiến triển mang tính đột phá, anh có thể ngủ chung giường với cô rồi, không cần phải nằm dưới đất nữa.
"Đúng rồi, bố còn có việc này, hôm qua hai bố con chúng ta uống hết rượu rồi, con đi mua thêm một ít đi." Hứa Chí Quân nói.
"Không thành vấn đề, mua xong con sẽ mang về." Giang Thành đáp.

Lúc này Hứa Chí Quân mới hài lòng cúp điện thoại, chỉ là Giang Thành vừa nghĩ tới việc phải gặp lại người phụ nữ quyến rũ kia thì lập tức cảm thấy đau đầu, nhỡ đâu Hỏa Linh Lung lại quyến rũ mình thì phải làm sao?
Nhưng anh cũng đâu có cách nào khác cơ chứ, dù sao thì anh cũng phải đi mua rượu.
Chẳng mấy chốc Giang Thành đã tới quán rượu của Hỏa Linh Lung, nhưng nơi này không hề mở cửa, chỉ là lần trước Hỏa Linh Lung đã cho Giang Thành số điện thoại rồi.
"Alo, ai vậy hả?"
Giang Thành bấm điện thoại, từ trong điện thoại truyền ra giọng nói khiến người nghe bủn rủn toàn thân, ngoài ra còn có tiếng nhạc ầm ĩ nữa.
"Chị Linh Lung à? Giang Thành đây, tôi muốn mua rượu." Giang Thành nói.
"À, hóa ra là cậu em đó hả, đúng lúc chị đây đang nhớ cậu đó.

Nhưng giờ tôi không ở trong quán, cậu tới quán bar của tôi đi." Hỏa Linh Lung trả lời qua điện thoại.
Sau đó Hỏa Linh Lung gửi định vị cho Giang Thành, khoảng cách không quá xa.
Quán bar Lam Nguyệt.
Đây là lần đầu tiên Giang Thành đi tới hộp đêm như thế này, trước đây là vì Giang Lai tới một hộp đêm mà thôi.
Trên lối nhỏ trong quán bar, khắp nơi đều là ánh đèn chói mắt, ngoài ra còn tiếng nhạc xập xình đinh tai nhức óc nữa.
Có khá đông những chàng trai cô gái ăn mặc thiếu vải đang điên cuồng lắc lư thân thể trẻ trung quyến rũ của mình, dường như đang trút hết mọi áp lực tích lũy thường ngày.
Đi không bao lâu, Giang Thành đã thấy Hỏa Linh Lung mặc đồ đỏ ngồi một mình ở trước quầy bar, đang uống rượu một mình.

Anh đi qua bên đó.
"Chị Linh Lung." Giang Thành lên tiếng chào hỏi.
Hiện giờ Hỏa Linh Lung đã bắt đầu chuếnh choáng rồi, đôi mắt long lanh quyến rũ vô cùng.

Vừa thấy Giang Thành tới, một nụ cười lập tức xuất hiện trên gương mặt cô: "Em trai ngoan, cuối cùng cậu cũng tới rồi, có muốn uống gì không hả?"
Giang Thành nhìn thoáng qua bộ đồ trên người Hỏa Linh Lung, hôm nay cô mặc một chiếc váy liền áo cổ rộng, phần da thịt căng mịn, trắng như tuyết trước ngực lộ ra bên ngoài, khe ngực sâu hoắm ở giữa hút hồn người nhìn, khiến họ khó lòng kìm nén được.
"Tôi không uống đâu, tôi chỉ muốn mua rượu thôi." Giang Thành nhìn người phụ nữ quyến rũ vô song này, tim bắt đầu đầu nhanh hơn.
"Sao vậy? Coi thường chị hả?" Hỏa Linh Lung xích lại gần Giang Thành, cười duyên bên tai anh: "Hay là để chị đây giúp cậu uống nhé?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận