Chàng Rể Siêu Cấp Giang Thành


"Anh nói hươu nói vượn cái gì thế!"
Sắc mặt Lieza lập tức trở nên khó coi, căng thẳng nhìn Giang Thành.
"Tôi nói sai gì hả? Không chỉ là cô không thể mang thai được, hơn nữa còn vì ham muốn của bản thân quá mạnh cho nên cuộc sống cá nhân rất loạn, còn mắc bệnh giang mai nữa, tôi nói đúng chứ?" Giang Thành thản nhiên nói.
Lieza trợn trừng mắt lên nhìn Giang Thành, bởi vì Giang Thành nói đúng toàn bộ, quả thực là cô ta không thể mang thai được, bởi vì chuyện này nên chồng đã ly hôn với cô ta.
Hơn nữa Lieza cũng không biết rõ vì sao, quả thực ham muốn ở phương diện đó của cô ta rất cao.

Khi sang nước ngoài, cô ta nghe mọi người nói thoáng chút ở phương diện đó cũng không thành vấn đề, vậy nên sinh hoạt cá nhân của cô ta rất loạn, dù sao cũng không mang thai mà, kết quả là cô ta mắc bệnh giang mai.
Cô ta giấu kỹ tất cả những chuyện này, sao Giang Thành chỉ cần liếc mắt là đã nhìn thấu mọi bí mật của cô ta vậy.
"Anh...!anh là cái thá gì chứ? Sao dám ăn nói quàng xiên ở chỗ này?"
Lieza thấy ánh mắt của những người xung quanh nhìn mình đã bắt đầu thay đổi, thẹn quá hóa giận nói: "Đúng là đồ tâm thần, bác sĩ cái gì chứ, rõ ràng là một tên y tá mê sảng chỉ biết ăn nói lung tung, tôi sẽ không cho phép hạng người này khám bệnh cho ngài Kane đâu."
"Có phải thường thì buổi đêm cô không thể ngủ sâu, nếu như không được thỏa mãn thì sẽ cảm thấy bứt rứt khó chịu không? Nếu cứ tiếp tục như vậy thì càng ngày tình trạng của cô sẽ càng tệ đó." Giang Thành nói tiếp.
Hiện giờ Lieza đang vô cùng khó xử khi bị Giang Thành nói ham muốn của cô ta quá mạnh, cả việc cô ta mắc bệnh tình dục ở ngay trước mặt mọi người.

Truyện Tiên Hiệp
Chỉ có điều hiện giờ cô ta tin Giang Thành là bác sĩ thật, anh ta không cần xem mạch, chỉ cần nhìn đã biết được tình trạng của mình, đa số các bác sĩ đều không thể làm được chuyện đó.
"Vậy tôi phải làm gì?" Hiện giờ Lieza không lo lắng được nhiều chuyện như vậy, chữa khỏi bệnh cho mình quan trọng hơn cả.
"Tôi kê một đơn thuốc cho cô, chỉ cần điều hòa nội tiết tố là sẽ ổn thôi." Giang Thành cầm lấy tờ lịch khám bệnh ra, kê một đơn thuốc lên, đưa cho Lieza.
"Còn nữa, sau này phải chú ý tiết chế đó." Giang Thành vừa cười vừa nói.
Lieza thấy Giang Thành nhắc nhở như vậy thì sắc mặt lập tức đỏ bừng, cầm lấy đơn thuốc chạy ra ngoài luôn.
Đã không bị Lieza ngăn cản, Giang Thành lập tức châm cứu cho Kane.

"Cold!"
Ngài Kane đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh toát, không nhịn được run bần bật, hai hàm răng va lập cập vào nhau, nói.
Sau khi đâm mấy châm lên người, ngài Kane lại cảm thấy nóng, trên trán toát mồ hôi.
"So hot!"
"Tên họ Giang kia, anh đang làm gì vậy hả? Mau rút châm ra đi!"
Viên Hạo sợ Kane sẽ gặp chuyện ngoài ý muốn, nếu như chỉ bị bệnh thì không liên quan gì lớn tới anh ta, nhưng nếu Kane chết ở chỗ này, vậy tương lai anh ta đừng mong hợp tác với Givenchy nữa.
"Đừng cử động, đây là kỹ thuật châm cứu băng lửa!"
Vẻ mặt đại sư Thước đứng cạnh đó tràn ngập vẻ khiếp sợ, nhìn chằm chằm vào Giang Thành.

Đó là kỹ thuật châm cứu trong truyền thuyết, thông qua hai cảm giác cực hạn để đánh thức hệ thần kinh của bệnh nhân, khơi thông ***** **.
Thẩm Băng cũng nhìn thấy bên trên những cây kim châm cứu bé nhỏ kia có một ít linh khí vờn quanh, quả nhiên Giang Thành không hề đơn giản.
"Làm vậy có tác dụng không?"
"Tôi không rõ, tôi thấy tình trạng của ngài Kane nghiêm trọng hơn thì phải?"
"Tôi nghĩ là hiệu quả đó, đại sư Thước đã lên tiếng thì chứng tỏ là có hiệu quả."
Đám người xung quanh xì xào bàn tán, chăm chú quan sát Giang Thành châm cứu, sau khi châm cứu xong, Giang Thành lên tiếng: "Xong rồi."
Sau khi gỡ toàn bộ kim châm cứu xuống, ngài Kane cảm thấy mọi cảm giác khi nãy đã biến mất hoàn toàn.
"Chuyện này...!Cơ thể tôi có thể hoạt động rồi hả?"
Ngài Kane ngồi dậy, bập bẹ nói bằng tiếng Hoa.
"Ngài Kane, chắc hẳn ông không thường xuyên vận động nên mới khiến máu tuần hoàn không được thông suốt, hiện giờ đã ổn rồi, may mà ông được cứu chữa kịp thời, nếu không rất có thể sẽ dẫn đến bị liệt vĩnh viễn." Giang Thành giải thích.
"Cảm ơn, cảm ơn cậu!"

Ngài Kane vội vàng nói với Giang Thành, ông ta không muốn mình bị liệt suốt quãng đời còn lại.
"Ngài Kane, ngài không sao thì tốt rồi." Viên Hạo vội vàng đi tới, nói.
Ngài Kane nhìn Viên Hạo, sau đó lạnh lùng nói: "Ngài Viên, tôi nghĩ việc hợp tác giữa chúng ta không cần phải tiếp tục nữa đâu."
"Vì...!vì sao chứ?"
Viên Hạo sững sờ, hỏi.
"Tôi không thích hợp tác với hạng tiểu nhân chua ngoa như cậu." Kane lạnh lùng đáp.
Khi nãy ông ta nằm trên giường bệnh, dù cơ thể không thể cử động được nhưng ông ta vẫn có thể nghe rõ Viên Hạo mỉa mai Giang Thành như thế nào, hạng người lòng dạ nhỏ nhen như vậy không thích hợp để hợp tác.
"Ngài Kane, đừng mà, khi nãy tôi chỉ đùa với bác sĩ Giang mà thôi." Viên Hạo vội vàng giải thích.
Kane căn bản không thèm quan tâm tới Viên Hạo, trên gương mặt tỏ rõ vẻ cảm kích, nói với Giang Thành: "Bác sĩ Giang, tôi còn nhiều việc phải xử lý, tôi nhất định sẽ nhớ kỹ ơn của anh."
Ngài Kane đi theo Lieza rời khỏi bệnh viện, không quan tâm Viên Hạo nói thế nào cũng nhất quyết không chịu tiếp tục hợp tác.
"Giang Thành chó chết!"
Viên Hạo thấy ngài Kane không định tiếp tục hợp tác, lập tức lạnh giọng chửi.
"Tổng giám đốc Viên, anh vẫn nhớ giao kèo giữa chúng ta đó chứ?" Giọng nói của Giang Thành vang lên từ phía sau lưng.
"Mẹ kiếp, mày phá hỏng vụ làm ăn trị giá hơn trăm triệu của tao mà còn muốn đòi tiền hả?"
Viên Hạo lập tức xoay người lại, giận dữ nhìn Giang Thành.

Trước đó chính vì Giang Thành nên anh ta lỗ chín triệu, hiện giờ lại bị mất một vụ kinh doanh giá trị lớn như vậy, anh ta đổ hết mọi trách nhiệm lên người Giang Thành.
"Không trả tiền cũng được, chỉ là lần sau gặp tôi thì phải gọi tôi là ông nội đó." Giang Thành bình tĩnh cười đáp.
"Mày..."

Viên Hạo tức giận chỉ tay vào Giang Thành, cả cuộc đời này anh ta chưa từng uất ức như bây giờ.
"Sao hả? Khi nãy viện trưởng Thẩm và chủ nhiệm Lư đều có mặt ở đó làm chứng, có cần tôi gọi bọn họ tới hỏi hay không vậy?"
Giang Thành cười nhạt, hỏi.
"Mẹ kiếp thằng chó này, mày chỉ là một thằng ở rể, chó chui gầm chạn mà thôi, may mắn mới chữa khỏi cho ông ta, đắc ý con mẹ gì chứ? Mày không phải là đàn ông!" Viên Hạo giễu cợt Giang Thành.
"Xem ra anh không có ý định trả tiền, cũng không định gọi tôi là ông hả?" Giang Thành cười lạnh, hỏi.
"Gọi mày là cục cứt ấy, bố tao là phó cục trưởng, mày làm gì được tao hả?"
Ban đầu Viên Hạo đã nghĩ tới việc cho dù Giang Thành chữa khỏi cho Kane, vụ làm ăn trị giá mấy trăm triệu này thành công thì trả cho Giang Thành mười triệu cũng không phải việc gì to tát cả.
Nhưng bây giờ thấy vụ làm ăn cũng không thành, nếu như phải trả thêm mười triệu thì Viên Hạo lỗ to, vậy nên anh ta không thèm để Giang Thành vào trong mắt, muốn rời khỏi đây, dù sao cũng không sao cả.
Chỉ có điều khi Viên Hạo đi ngang qua bên cạnh Giang Thành, Giang Thành tóm lấy cánh tay Viên Hạo, vặn ngược ra sau, đè Viên Hạo xuống.
"Nếu như anh không chọn cái nào trong hai lựa chọn trên vậy thì tôi không thể làm gì khác ngoài việc đưa ra một lựa chọn khác cho anh, phế bỏ một cánh tay của anh nhé, được không?" Giang Thành lạnh lùng nói.
"Mày mau thả tao ra!"
Viên Hạo tức giận giãy dụa, nhưng không có bất cứ tác dụng gì cả.

Khi Giang Thành chuẩn bị phế bỏ cánh tay Viên Hạo thì giọng nói uy nghiêm của một người đàn ông vang lên.
"Ai dám to gan vậy hả, dám phế bỏ cánh tay con trai của tôi?"
Giang Thành quay đầu nhìn sang, thấy một người đàn ông trung niên mặc trang phục chỉn chu, đầu tóc bóng lộn, có một người thư ký đi theo sau đang đi về phía mình.
"Bố, bố tới rồi, bố xem nó kìa!" Viên Hạo như nhìn thấy cứu tinh.
Người đàn ông trung niên đi tới chính là bố của Viên Hạo, Viên Thiên Cương, phó cục trưởng cục giám sát dược, đương nhiên là rất uy nghiêm.
"Cục phó Viên, ngài tới rồi hả, xin lỗi vì không tiếp đón từ xa." Chủ nhiệm Lư vội vàng đi tới đón, Thẩm Băng cũng từ trong bệnh viện đi ra.
"Chủ nhiệm Lư, bác sĩ của anh rất to gan đó, dám đối xử với con trai của tôi như vậy hả?" Viên Thiên Cương đưa mắt nhìn về phía Giang Thành.
Giang Thành không hề lùi bước, nhìn thẳng vào trong mắt Viên Thiên Cương.
Trong lòng Viên Thiên Cương cảm thấy khó chịu vô cùng, ánh mắt đó thật sắc bén, đã rất lâu rồi không có ai dám nhìn thẳng vào trong mắt ông ta như vậy.
"Bác sĩ Giang, cậu làm gì vậy hả? Có gì từ từ rồi nói." Chủ Nhiệm Lư vội vàng khuyên nhủ.

"Anh ta không muốn hoàn thành giao kèo trước đó, vậy nên tôi định dạy cho anh ta một bài học." Giang Thành bình tĩnh đáp.
Chủ nhiệm Lư đương nhiên cũng biết giao kèo giữa Giang Thành và Viên Hạo khi trước, nhưng hiện giờ cục phó Viên tới đây thị sát, ông ta cũng không thể đắc tội được.
"Giao kèo cái mẹ gì, mày có ghi ra giấy không?" Viên Hạo lập tức hô.
"Tôi có nhân chứng!" Giang Thành nói.
"Ai hả?"
Chủ nhiệm Lư đương nhiên không dám nói lời nào, nhưng Thẩm Băng thì lại lên tiếng: "Tôi làm chứng, nếu như bác sĩ Giang chữa khỏi cho ngài Kane thì Viên Hạo phải thanh toán mười triệu đồng."
Viên Thiên Cương thấy Thẩm Băng nói vậy lập tức bất mãn nhìn về phía cô, nhưng ông ta từng nghe tin đồn cô Thẩm Băng này không dễ chọc đâu.
"Viện trưởng Thẩm, cô thấy kiểu đánh cược bằng miệng này có hiệu lực sao?" Viên Thiên Cương hỏi Thẩm Băng.
"Tôi nghĩ là có!"
"Cô!"
Sắc mặt Viên Thiên Cương lập tức trở nên khó coi, nhưng ông ta không có cách gì xử lý Thẩm Băng cả.
"Mọi người đừng cãi nhau, đừng cãi nhau nữa, hay là chúng ta vào trong đã, chờ mọi người lấy lại bình tĩnh rồi thảo luận vấn đề này." Lòng chủ nhiệm Lư nóng như lửa đốt, trán chảy đầy mồ hôi.
Giang Thành là thần y mà thầy ông ta cũng kính trọng, Viên Hạo là con trai của phó cục trưởng, Thẩm Băng là viện trưởng bệnh viện số 1, Viên Thiên Cương là một phó cục trưởng luôn che chở cho con trai, tất cả mọi người đều là hạng khó nhằn.
"Đừng có giả vờ ngớ ngẩn nữa, Lư Bảo Đình, tôi nói cho ông biết nếu hôm nay nó không thả con trai của tôi ra, chuyện xét duyệt bệnh viện của ông chắc tôi không cần phải nói nhiều nhỉ?" Viên Thiên Cương không tin mình không giải quyết được một tên bác sĩ.
"Bác sĩ Giang, coi như cậu giúp tôi một lần đi, thả tổng giám đốc Viên ra trước, có được không hả?" Chủ nhiệm Lư vội vàng nói.
Giang Thành thấy chủ nhiệm Lư là người khá được, hơn nữa còn là học trò của đại sư Thước nên cũng không muốn khiến ông ta khó xử, vì vậy thả Viên Hạo ra.
"Mẹ kiếp, không phải là mày ghê gớm lắm sao? Sao không phế bỏ cánh tay của tao đi?" Viên Hạo vừa được thả ra đã hét lên với Giang Thành.
"Bố, hôm qua nó lừa con chín triệu, hôm nay còn định uy hiếp đòi con mười triệu, hơn nữa còn phá hỏng vụ làm ăn giữa con và ngài Kane, chỉ là một tên bác sĩ nhãi nhép mà dám ngông nghênh như vậy." Viên Hạo nói với Viên Thiên Cương.
Viên Thiên Cương nghe xong lập tức nổi giận, nói với Giang Thành: "Cậu là bác sĩ hả? Vậy thì tốt, tôi tuyên bố cậu bị khai trừ, tư cách bác sĩ bị hủy bỏ, sau này chỉ cần tôi còn là phó cục trưởng thì cậu cũng đừng mong làm việc trong ngành y nữa."
Viên Thiên Cương nói xong, trong lòng vô cùng đắc ý.

Dám bắt nạt con trai của ông hả, chẳng lẽ ông đây không xử lý được một tên bác sĩ nhãi nhép sao..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận