Nụ cười đắc thắng trên gương mặt Đàm Thạc lập tức cứng đờ lại, anh ta dùng biểu cảm khó lòng tin nổi nhìn chuyện xảy ra trước mắt.
"Chuyện...!chuyện gì xảy ra vậy?"
Đàm Thạc biết rõ anh họ của mình lợi hại đến mức nào, trong tay có nhiều sản nghiệp ăn uống, cũng có rất nhiều mối quan hệ với các nhân vật có máu mặt, thường ngày anh họ ngang ngược, hống hách vô cùng, không hề đặt ai vào trong mắt, nhưng hiện giờ anh họ của anh ta đang quỳ gối trước mặt Giang Thành.
"Hoàng Cửu, đã lâu không gặp." Giang Thành lạnh lùng nhìn người đàn ông quỳ gối ở trước mặt mình.
Đúng vậy, người anh họ vô cùng lợi hại trong lòng Đàm Thạc chính là Cửu gia Hoàng Cửu, người từng quấy rầy Hỏa Linh Lung ở quán bar, sau đó còn định đánh gãy cánh tay Giang Thành.
Trước đó Giang Thành lẻn vào trong phòng của Hoàng Cửu mà thần không biết quỷ không hay, còn thiếu chút nữa thiến luôn thằng em của Hoàng Cửu khiến anh ta không dám đắc tội với Giang Thành thêm lần nào nữa, không ngờ rằng anh ta lại gặp được Giang Thành ở nhà hàng của em họ.
"Đinh công mạnh, rốt cục người thanh niên này có lai lịch gì vậy? Sao Cửu gia lại sợ cậu ta như vậy?"
"Ai biết được cậu ta ăn mặc tầm thường mà lại ghê gớm như vậy chứ, xem ra sau này không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được."
Đàm Thạc lập tức đi tới, bất mãn nói với Hoàng Cửu: "Anh họ, anh làm gì vậy hả? Thằng khốn này đánh em, con điếm này đá em, anh mang nhiều người theo như vậy, sợ quái gì hai đứa chúng nó chứ?"
"Mày câm miệng vào cho tao!"
Hoàng Cửu nghe Đàm Thạc nói vậy, đầu như phình to ra, chỉ sợ Giang Thành nổi giận.
Lần trước đám đàn em của anh ta bị Giang Thành phế bỏ sạch, anh ta tốn bao nhiêu tiền bạc, công sức mới tìm được một đội vệ sĩ mạnh hơn, nếu như lại bị phế bỏ thì sẽ rất tốn kém đó.
"Anh họ, em đã nhìn nhầm anh rồi, em luôn cho rằng anh là người không sợ trời không sợ đất, không ngờ anh lại là hạng hèn nhát như vậy." Đàm Thạc tức giạn hét lên, hiện giờ càng nghĩ anh ta càng cảm thấy tức giận.
"Khốn nạn!"
Hoàng Cửu đứng dậy vung tay tát mạnh lên trên mặt Đàm Thạc, mắng: "Tao không quan tâm mày tìm đường chết như thế nào, dù sao hôm nay mày nhất định phải xin lỗi đại ca và chị dâu, nếu không thì sau này mày đừng mong lấy được một cắc nào từ nhà hàng của tao nữa!"
Đàm Thạc không ngờ anh họ của mình lại nổi cơn tam bành, tuy rằng hiện giờ anh ta đang là chủ của nhà hàng nhưng thật ra đều là do anh họ ban cho, nếu như đắc tội với anh họ vậy sau này anh ta không thể sống thoải mái như hiện giờ được.
"Xin lỗi!" Đàm Thạc nghiến răng, uất hận nói.
"Chúng ta đi thôi nào." Hứa Tình thấy Đàm Thạc đã nói xin lỗi, kéo tay Giang Thành muốn rời khỏi, dù sao khó khăn lắm mới khiến đối phương nói lời xin lỗi.
Nhưng Giang Thành không hề định rời khỏi.
"Mẹ kiếp, tao đã nói xin lỗi rồi mà mày vẫn không chịu đi à?" Đàm Thạc giận dữ hét.
"Đó không phải là giao kèo giữa chúng ta đâu." Giang Thành bình tĩnh nói.
Vừa dứt lời, thân hình Giang Thành lập tức biến mất, ngay sau đó đã xuất hiện bên cạnh Đàm Thạc.
"Mày..."
Đàm Thạc còn chưa kịp nói gì thêm thì Giang Thành đã ra tay nhanh như chớp, đánh tay hai tay hai chân của Đàm Thạc, khiến Đàm Thạc hét thảm một tiếng, ngã xuống đất: "A...!cánh tay của tôi...!chân...!chân của tôi..."
"Mày dám động vào vợ của tao, đáng nhẽ tao đã giết chết mày ngay lúc đó rồi!"
Giang Thành từ trên cao nhìn xuống dưới, nói với Đàm Thạc: "Nhưng nể mặt người anh họ hiểu chuyện của mày nên tao mới tha cho mày một con đường sống."
"Cảm...!cảm ơn đại ca, cảm ơn đại ca." Trên gương mặt ục ịch của Hoàng Cửu chảy đầy mồ hôi lạnh, anh ta nhìn Giang Thành với ánh mắt khiếp sợ.
Lúc này Giang Thành mới dẫn Hứa Tình rời khỏi chỗ này, Hoàng Cửu thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Anh..."
"Anh cái tổ sư nhà mày, mày có biết là thiếu chút nữa mày đã gây họa cho tao rồi không?" Hoàng Cửu nổi giận đùng đùng, gào lên với Đàm Thạc đang rên rỉ.
Đàm Thạc không ngờ rằng Giang Thành ra tay độc ác như vậy, anh họ dẫn theo nhiều người tới đây nhưng đối phương vẫn dám ra tay đánh gãy tay chân của mình, người này quá đáng sợ rồi, hiện giờ anh ta cảm thấy hối hận vô cùng.
"Vợ à, khi nãy em giỏi ghê." Giang Thành và Hứa Tình đi bộ trên con đường nhỏ bên bờ sông, ánh đèn rực rỡ của buổi đêm chiếu rọi xuống dòng nước khiến bầu không khí giữa hai người trở nên lãng mạn vô cùng.
"Chuyện đó hả, có gì đâu chứ, em không muốn mình trở thành gánh nặng của anh, có một số việc em tự xử lý được." Hứa Tình thản nhiên nói.
Giang Thành đột ngột dừng chân, Hứa Tình nhìn Giang Thành, hỏi: "Sao vậy?"
"Vợ ơi, chưa có khi nào em là gánh nặng của anh cả, bảo vệ vợ chính là đạo lý hiển nhiên trên đời này, hơn nữa trước đây chỉ e anh đã vướng bận em trong suốt một quãng thời gian dài." Giang Thành biết rõ Giang Thành của trước đây là người hiền như khúc gỗ, bất luận là ở chỗ nào cũng để mặc cho người khác bắt nạt mà không hề phản khác, chắc chắn Hứa Tình đã phải hi sinh rất nhiều vì anh.
Hứa Tình đi tới gần Giang Thành, chăm chú nhìn vào đôi mắt anh.
Trước kia Hứa Tình thường xuyên đứng ra bảo vệ Giang Thành, thế nhưng Giang Thành chưa từng bày tỏ điều gì trước sự bảo vệ của cô, hiện giờ hành động của Giang Thành khiến cô vô cùng cảm động.
Ánh đèn lờ mờ chiếu lên gương mặt của Hứa Tình khiến vẻ đẹp của cô trở nên hấp dẫn một cách lạ thường, trái tim Giang Thành rung động, hơi cúi xuống, mặt áp lại gần bờ môi đỏ mọng của cô.
Anh biết hiện giờ mình hôn Hứa Tình thì chắc chắn cô ấy sẽ không từ chối, hơn nữa tình cảm giữa hai người chắc chắn sẽ được hâm nóng.
Hứa Tình cũng đã nhận ra được hành động của Giang Thành, cho dù ngoài mặt của cô vẫn vô cùng bình tĩnh thế nhưng trái tim của cô đang đập loạn nhịp.
Từ sau khi cô chia tay với Quý Triết thì cô đã không còn tin vào đàn ông nữa rồi, lúc này cô đã rung động thêm một lần nữa.
Không hiểu sao ngón tay ngọc ngà của Hứa Tình nắm lại, dường như đang mong chờ nụ hôn của Giang Thành, đồng thời cũng hơi căng thẳng.
Khi Hứa Tình cảm nhận được hơi nóng từ trong mũi Giang Thành phả lên trên gương mặt mình thì điện thoại của Giang Thành đột ngột đổ chuông.
"Nếu không phải do em bỗng dưng bước vào cuộc sống của anh thì sao em phải bám víu vào nỗi cô đơn này mà mặc kệ mọi thứ!"
Bầu không khí mập mờ lập tức bị tiếng chuông điện thoại đó phá vỡ, Giang Thành vội vàng ho khan hai tiếng, đứng thẳng người lên.
"Khụ khụ, anh nhận điện thoại đã." Giang Thành lúng túng nói.
"Vâng." Hứa Tình nói xong, quay người đi tới lan can bên bờ sông, giả vờ như đang ngắm cảnh đẹp dưới mặt sông, nhưng trên thực tế thì trái tim của cô sớm đã đập loạn nhịp mất rồi.
"Alo? Giang Lai à?" Giang Thành nghe điện thoại.
"Anh, em gọi điện thoại cho anh lúc này không làm phiền anh đó chứ?" Giang Lai vui vẻ nói.
"Không em."
Giang Thành nói trái với lương tâm mình, nếu như không có cuộc điện thoại này thì anh đã hôn Hứa Tình rồi.
"Nghe giọng anh thì em đoán dường như em đã làm hỏng chuyện của anh mất rồi, có phải anh đang làm chuyện gì không thể để lộ ra ngoài với chị dâu hay không hả?" Giang Lai hỏi một câu rất xấu.
"Không hề." Giang Thành lúng túng đáp: "Sao rồi? Em đã tới ở nhà mới chưa?"
"Em qua đó rồi, hoàn cảnh khá tốt." Giang Lai vui vẻ nói: "Vậy nên bố mẹ em nói mời anh ngày mai qua chơi chơi, ăn một bữa cơm."
"Được, lúc nào tổ chức thì gọi điện cho anh." Giang Thành cười đáp.
"Vâng, thật ra em còn có một chuyện." Giang Thành khó khăn lắm mới nói ra được..