Chàng Rể Siêu Cấp Giang Thành


Giang Thành ôm Mộ Dung Tuyết đi ra khỏi phòng tắm, đặt cô lên giường.

Hiện giờ tinh thần lẫn thể lực của Mộ Dung Tuyết đều đã cạn kiệt, cô rơi vào trạng thái hôn mê sâu.

"May mà mình nhịn được.

" Giang Thành đắp chăn lên cho Mộ Dung Tuyết xong, thở phào một tiếng, cô nàng này vô cùng hấp dẫn, thiếu chút nữa là anh không thể kìm nén nổi.

Chỉ có điều Giang Thành biết Hứa Tình bảo anh tới đây bảo vệ Mộ Dung Tuyết, nếu như anh không thể kiềm chế, làm chuyện đó với Mộ Dung Tuyết thì anh đã có lỗi với Hứa Tình rồi.

Sau khi nghĩ như vậy, Giang Thành mới rời khỏi nhà Mộ Dung Tuyết, lái xe quay về nhà mình.

"Cô ấy sao rồi?"
Hứa Tình vội vàng quan tâm hỏi.

"Đúng là đã bị Ong Giết Người để mắt đến, nếu anh không tới thì sợ rằng đã phiền to rồi.

" Giang Thành trả lời.

Lúc này Hứa Tình mới thở phào một hơi, nói: "Cũng may không có chuyện gì.

"
"Anh đi tắm đây.

" Giang Thành vừa nói vừa đi về phía phòng tắm.

Giang Thành cởi quần áo ra, xối dòng nước lạnh lên trên cơ thể mình, ép mình buộc bản thân giữ tỉnh táo, dù sao trước đó anh đã nhìn thấy thân thể hấp dẫn của Mộ Dung Tuyết.


Giang Thành khống chế bản thân được là do bản lĩnh của anh, thế nhưng thân thể của anh có phản ứng lại là do bản năng của con người.

Tắm rửa xong, lúc Giang Thành đi ra đã thấy Hứa Tình nằm trên giường ngủ, anh cũng nằm xuống ngủ.

Ngủ chưa được bao lâu thì Giang Thành đã cảm nhận được Giang Thành lật người, sau đó hai cục thịt căng tròn ép vào lưng Giang Thành, cánh tay ngọc của Hứa Tình cũng ôm eo anh.

Giang Thành không biết hiện giờ Hứa Tình ngủ mê nên mới làm vậy hay cô còn đang thức, anh cũng không nói gì cả, để mặc Hứa Tình ôm mình.

Hội sở núi Thanh Thành được xây quanh núi Thanh Thành, là một trong số các hội sở sang trọng nhất ở thành phố Lư Dương, đây là một sản nghiệp quan trọng của Đinh Vũ Địch, thường ngày anh ta sẽ ở trong căn phòng xa hoa nhất ở hội sở này.

Hiện giờ Đinh Vũ Địch đang ở trong phòng mình hưởng thụ tiết mục một rồng giỡn hai phượng, điện thoại di động của anh ta đổ chuông.

"Ai vậy?" Đinh Vũ Địch vừa nghe điện thoại vừa hưởng thụ một cặp song sinh phục vụ.

"Anh Vũ Địch, là em, Ong đây!"
Ong Giết Người đau đớn nói.

"Cậu sao vậy?"
Đinh Vũ Địch chưa từng thấy Ong Giết Người nói chuyện như vậy bao giờ cả.

"Em bị phế bỏ một cánh tay, hiện giờ không thể tới bệnh viện được.

"
"Ai làm hả?"
"Là Giang Thành!"
Đinh Vũ Địch lập tức khoát tay ra hiệu cho cặp chị em song sinh kia lui xuống, sắc mặt anh ta trở nên nghiêm túc, hỏi: "Cậu nói gì? Giang Thành làm hả?"
"Đúng vậy, anh ta là chồng của Hứa Tình, thực lực vượt xa em.

"
"Không thể nào, Quý Triết từng nói Giang Thành chỉ là một tên rác rưởi, một tên đi ở rể mà thôi, sao có thể lợi hại tới như vậy được.

" Đinh Vũ Địch kinh ngạc nói.

"Là thật đó, anh ta hoàn toàn có đủ năng lực dùng một đòn giết chết em.

" Hiện giờ trong mắt Ong Giết Người vẫn hiện lên vẻ sợ hãi.

Vốn Đinh Vũ Địch cho rằng Giang Thành chỉ là một tên vô dụng, anh ta hoàn toàn không thèm quan tâm tới, thế nhưng lần này anh ta không thể không chú ý tới Giang Thành được nữa rồi.

"Cậu đi tới núi Thanh Thành trước đã, nhớ trốn kỹ đấy, đừng để ai phát hiện ra.

" Đinh Vũ Địch nói xong, cúp điện thoại.

Đinh Vũ Địch đứng dậy, đi tới bên cạnh cửa sổ, tập trung suy nghĩ.

Trước đó anh ta khi biết việc Cường Trọc mà mình không thể thu phục được đã trở thành đàn em của Giang Thành thì anh ta nghĩ đó chỉ là một trò đùa mà thôi, hiện giờ xem ra rất có thể đó là thật.

Xem ra cần phải bàn bạc việc đối phó với Giang Thành kỹ hơn mới được.

"Đây là đâu?"

Ngày hôm sau, khi Mộ Dung Tuyết tỉnh lại chỉ cảm thấy đau đầu, chật vật lắm cô mới ngồi dậy được, sau đó cô đã nhìn thấy căn phòng bừa bộn của mình.

"Ong Giết Người?"
Mộ Dung Tuyết lập tức nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm qua, cô vội vàng cảnh giác nhìn xung quanh, chỉ có điều xung quanh không có bất kỳ ai cả, chỉ có một mình cô nằm ở trên giường.

Cô bóp nhẹ cái đầu đang đau đớn, Mộ Dung Tuyết nhớ lại chuyện Giang Thành chạy tới cứu mình, hơn nữa hình như khi ở trong phòng tắm cô còn sấn tới đòi hôn Giang Thành nữa.

Vừa nghĩ tới đây, Mộ Dung Tuyết vội vàng hất chiếc chăn đang đắp lên, chỉ thấy hiện giờ trên người cô không có một mảnh vải, không mặc bất kỳ thứ gì cả, chuyện này chẳng phải đồng nghĩa với việc mình đã ngủ với tên khốn nạn kia rồi sao?"
"Đồ khốn nạn!"
Một ngọn lửa giận bừng lên trong lòng Mộ Dung Tuyết, thế nhưng vừa mới nổi giận thì cô đã nhớ ra nếu như hôm qua không có Giang Thành thì sợ rằng cô đã bị Ong Giết Người cưỡng hiếp rồi, đó mới đúng là ác mộng.

Vừa nghĩ như vậy, lửa giận trong lòng Mộ Dung Tuyết nguôi đi vài phần, nhưng cô nghe đồn lần đầu tiên sẽ rất đau, sao cô lại không hề cảm thấy gì nhỉ?
Nghĩ vậy, Mộ Dung Tuyết vội vàng vén chăn lên, cẩn thận đi xuống đất, đi vào trong phòng tắm.

Cô liếc mắt đã nhìn thấy bộ quần áo bị vứt trong thùng rác, đó chính là bộ quần áo bị xé nát mà cô mặc ngày hôm qua.

Mộ Dung Tuyết đi tới trước gương, nhìn cơ thể quyến rũ, mềm mại của mình ở trong gương, cô không hề nhìn ra điểm gì khác thường cả.

"Chẳng lẽ tên khốn kiếp đó không làm gì mình hay sao?"
Mộ Dung Tuyết không tin một người hèn hạ như Giang Thành trong tình hình đó sẽ không làm gì mình.

Khi Mộ Dung Tuyết đang suy nghĩ thì điện thoại di động của cô đột ngột đổ chuông, cô vội vàng quay về giường, cầm điện thoại lên.

"Mộ Dung, sao cô vẫn chưa tới cục cảnh sát hả?" Giọng nói một người đàn ông từ trong truyền ra.

"Đội phó Tiêu, hôm nay tôi có việc, tối sẽ tới cục.

" Mộ Dung Tuyết nói.

"Tốt, việc điều tra Ong Giết Người nhất định phải cẩn thận đó.

" Tiêu Càn quan tâm dặn dò.

"Tôi biết rồi.


" Mộ Dung Tuyết đáp một câu, sau đó cúp điện thoại.

Sau khi rửa mặt xong, Mộ Dung Tuyết thay quần áo, lái xe tới bệnh viện nhân dân số 1 thành phố Lư Dương, cô muốn hỏi Giang Thành rõ ràng chuyện tối hôm qua, xem anh ta có làm gì cô không.

Trong lúc lái xe, Mộ Dung Tuyết cũng cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ, lúc cô quay về nhà thì Ong Giết Người đã ở bên trong chờ cô, sao Ong Giết Người biết được địa chỉ nhà cô vậy?
Nghĩ tới cảnh chật vật của mình tối hôm qua, mặt Mộ Dung Tuyết đỏ bừng.

Vốn cô là người lạnh lùng, khó gần, nhưng hôm qua lại chủ động sán tới xin Giang Thành mây mưa, tởm chết đi được.

Vừa nghĩ vậy, Mộ Dung Tuyết bắt đầu tăng ga.

"Với tình trạng của bà hiện giờ thì chỉ cần bốc thuốc theo đơn này, về nhà uống hai hôm là khỏe thôi.

" Giang Thành đặt phương thuốc vào tay một người phụ nữ già nua.

"Cảm ơn bác sĩ Giang, cảm ơn cậu.

" Bà cụ vội vàng nói cảm ơn, đi ra ngoài.

"Người tiếp theo!"
Giang Thành vừa sắp xếp tài liệu vừa nói, anh vừa dứt lời thì "cạch" một tiếng, một khẩu súng đập lên trên mặt bàn làm việc của Giang Thành.

Giang Thành ngẩng đầu lên, nhìn thấy Mộ Dung Tuyết đứng ở cửa, chân đá một cái, đóng sầm cánh cửa phòng làm việc của Giang Thành vào, sau đó hung hăng đi về phía Giang Thành.

"Cô làm gì vậy?"
"Tôi làm gì hả?"
Mộ Dung Tuyết cúi người, hai tay đập mạnh lên mặt bàn, đôi mắt lạnh lùng nhìn Giang Thành, hỏi: "Rốt cục tối qua anh đã làm gì tôi hả?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận