"Bây giờ ta mới biết, cho dù đã đến cực sư cảnh
cũng chỉ là giun dế mà thôi, đối mặt loài dị thú thần
giai như lân long, căn bản chẳng khác gì người
dân bình thường." Dịch Thanh Sơn than thở nói.
Đây là lần đầu tiên ông ta cảm thấy bất lực sau khi
trở thành cực sư đến vậy, đặc biệt là khi ông ta
nhớ lại cảm xúc khi chứng kiến lân long hôm đó,
nỗi sợ đó gần như đã sâu tận xương tủy.
"Đến điện Hoàng Long với ta một chuyến, ta phải
nói chuyện này cho đề tôn biết." Phí Linh Nhi nói.
"Có tác dụng không? Cho dù đề tôn biết, ông ta
cũng không có năng lực ngăn cản chuyện này."
Dịch Thanh Sơn nói. Trong mắt ông ta, bây giờ chỉ
có thể ngồi chờ chết, trừ phi có người giết được
long lân mới có thể giải quyết nguy cơ này.
Nhưng đó là một chuyện không thể nào, dị thú
thần giai, cho dù là cao thủ thần cảnh cũng không
phải là đối thủ.
"Cho dù không có cách nào cũng phải nghĩ ra
cách, chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể chờ chết hả?
Nếu ngươi không đi thì ngoan ngoãn ở thành Tây
Sương." Phí Linh Nhi nói. Nàng không phải một
người thích cam chịu số phận, tuy rằng tỷ lệ giải
quyết được chuyện này cực kỳ nhỏ, nhưng cũng
không thể nào chẳng thử đã từ bỏ.
"Thôi được, ta đi với ngươi, ngươi đi rồi, ta ở lại
đây còn ý nghĩa gì nữa." Dịch Thanh Sơn nói.
Quyết định đến điện Hoàng Long, hai người không
trì hoãn nữa, trực tiếp rời khỏi thành Tây Sương.
Đại trạch Tây Môn.
Tây Môn Tần đến phòng Hàn Tam Thiên. Đối với
đồ trong mật thất, hắn ta đã kiểm kê rõ ràng, trong
đó có không ít vật trong truyền thuyết, hơn nữa
những vật đó có vài cái từng thuộc về gia tộc Bạch
Linh.
Tây Môn Tần không biết Tây Môn Xương dùng
cách gì giành được vào tay, nhưng hẳn ta biết,
những thứ quý giá đó tuyệt đối là một món tài sản
kếch xù. Hơn nữa được gia chủ tiền nhiệm thu
thập từng li từng tí, trách nhiệm của hắn ta chính
là phải bảo vệ tốt những thứ đó.
"Anh sẽ không đổi ý đấy chứ?" Mở cửa, Hàn Tam
Thiên thấy người tới là Tây Môn Tần, không khỏi
nghĩ tới xương chân của mình, tên này không phải
hào phóng như biểu hiện bề ngoài, mình lấy đồ
của hắn ta, hơn nữa hắn ta không biết gì cả, nhất
định sẽ không đành lòng.
"Hàn tiên sinh nói đùa, nếu như đã đưa đồ ra, sao
ta lại đổi ý chứ." Muốn nói không đành lòng, nhất
định trong lòng Tây Môn Tần có ý nghĩ như vậy, có
điều nếu đã cho Hàn Tam Thiên, hẳn ta chưa từng
nghĩ sẽ lấy lại, hơn nữa cũng không dám nghĩ như
vậy.
"Vậy anh tới tìm tôi làm gì?" Hàn Tam Thiên hỏi.
"Hai người ngài kêu ta theo dõi đã rời khỏi thành
Tây Sương." Tây Môn Tần nói.
Từ khi Phí Linh Nhi tiến vào thành Tây Sương,
Hàn Tam Thiên đã kêu Tây Môn Tần cử người để
ý kỹ hành động của bọn họ, bởi vì Phí Linh Nhi có
quá nhiều bí mật khiến Hàn Tam Thiên hiếu kỳ.
Thế nhưng nàng lại không làm gì, đột nhiên rời
khỏi khiến Hàn Tam Thiên cảm thấy có chút không
đúng.
"Đi thật?" Hàn Tam Thiên xác nhận.
"Đúng vậy, hon nữa người của ta vẫn đi theo bọn
họ." Tây Môn Tần nói.
"Được, tôi biết rồi, anh mau đi đi."
"Vâng."
Đóng của lại, trong đầu Hàn Tam Thiên tràn đầy
//
- -----------------