Chàng Rể Siêu Cấp

"Chính người binh lính đứng ở cửa kia đã bán đứng

các ngươi."

Hàn Tam Thiên cười nói.

"Binh lính?"

Người đàn ông trung niên sửng sốt.

"Tuy rằng ông để cho bọn họ cố ý mặc quần áo như những gia đình bình thường, nhưng mà, đã có một thứ mà ông quên che dấu."

Hàn Tam Thiên cười, nhìn thấy người đàn ông trung niên đang nhìn chằm chằm về phía mình, nói:

"Gan bàn tay! Lúc tiến vào thành Lộ Thủy, tôi từng bởi vì tò mò những món binh khí mà binh lính thành Lộ Thủy đang cầm trên tay, nên để ý nó kỹ hơn. Binh khí của bọn họ, là một loại thương dài to lớn, mà nếu thường xuyên nắm loại thương này trong tay, thì chỗ gan bàn tay tất nhiên sẽ để lại những vết chai lớn."

"Mà người thủ vệ này của các người, gan bàn tay thế mà lại có những vết chai giống như vậy, chuyện này cũng đã đủ để chứng minh, bọn họ và những binh lính ở bên ngoài cũng không khác nhau. Nghĩ lại, trong thành này người có thể điều động binh lính, ngoại trừ Liễu thành chủ ra, còn có những người khác nữa sao."

Hàn Tam Thiên mỉm cười.

Lời này vừa nói ra, sắc mặt của bốn người phía sau đã tái nhợt, bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ đến, bọn họ đã ngụy trang một cách tỉ mỉ như vậy, nhưng khi ở trước mặt Hàn Tam Thiên, vẫn lộ ra sự ngụy trang chí mạng như vậy.

Bọn họ càng không thể tưởng tượng được, Hàn Tam Thiên có thể quan sát thấy những chi tiết nhỏ đến thế, ngay cả những chi tiết mà người bình thường sẽ xem nhẹ cũng không buông tha.

Nhìn thấy ánh mắt vô cùng cảnh giác của bọn họ, đúng lúc này Hàn Tam Thiên lại lộ ra một nụ cười đầy thiện chí, nói:

"Các vị cũng không cần khẩn trương như vậy, nếu sau này mọi người đều là người một thuyền, tôi biết một ít chuyện của các người cũng không phải là chuyện gì xấu."

"Ha ha ha ha!"

Bỗng nhiên người đàn ông trung niên cất tiếng cười lớn, đánh vỡ bầu không khí vô cùng khẩn trương ấy:

"Được, được, được, có thể có một vị huynh đệ vừa có tu vi cao vừa biết quan sát, tâm tư lại tinh tế như thế này, quả đúng là may mắn của Liễu mỗ ta, đến đây, mang rượu lên, tôi nay, ta cùng với vị huynh đệ này của ta phải nâng cốc thật thoải mái!"

Người mặc đồ đen gật đầu, đi xuống lấy rượu, tuy bên ngoài Hàn Tam Thiên cười nhưng trong lòng lại không cười, anh phối hợp một chút, lại suy nghĩ và quan sát địa hình xung quanh.

Nếu muốn cứu một người, Hàn Tam Thiên tự nhận lấy bản lĩnh của mình thì cũng không phải là vấn đề lớn, nhưng mà, phải cứu hơn bốn trăm người, rõ ràng là chuyện không có khả năng.

Cho nên, chỉ có thể dùng trí.

Sau khi rượu lên, một đám người cũng chén đổi ly, vô cùng náo nhiệt, Hàn Tam Thiên cũng tự lấy cho mình một cái tên giả, Hàn Hạ.

Dùng tên của chính mình và tên của Tô Nghênh Hạ để ghép lại với nhau.

Hơn ba mươi năm uống rượu, Liễu thành chủ đúng là ngàn chén không say, hôm nay ông ta rất vui vẻ, bởi vì nếu như có người như Hàn Tam Thiên giúp đỡ ông ta, như vậy sự nghiệp lớn của ông ta, nhất định sẽ tiến lên được một bước.

Sau khi năm người kia rời đi, cả con đường bí mật, chỉ còn lại một mình Hàn Tam Thiên.

Lúc này Hàn Tam Thiên đi đến trước những phòng giam, một đám phụ nữ nhìn Hàn Tam Thiên, vô cùng sợ hãi, cơ thể không nhịn được mà co lại vào phía trong phòng giam.

Nhưng thật ra lại có một người, lại dùng sắc mặt giận dữ nhìn Hàn Tam Thiên, như thể nàng ta muốn ăn tươi nuốt sống Hàn Tam Thiên qua song sắt phòng giam vậy.

Điều này khiến cho Hàn Tam Thiên cảm thấy có chút hứng thú, dừng lại bước chân, nhìn nàng ta, nàng ta cũng dùng ánh mắt oán hận nhìn Hàn Tam Thiên.

"Cầm thú, có cái gì thì cứ hướng về phía ta mà đến, không cần tai vạ đến người vô tội."

Nàng ta lạnh giọng quát.

Thật ra diện mạo của nàng ta cũng rất trong trẻo, bộ dạng thanh tú, bên cạnh sự ngọt ngào lại có chút khí khái và lạnh lẽo, quả nhiên chính là một đại mỹ nhân vừa mặn mà vừa ngọt ngào, Hàn Tam Thiên cũng coi là được nhìn thấy không ít người đẹp, nhưng cũng không nhịn được mà liếc nhìn nàng ta đến hai lần.

Hàn Tam Thiên mỉm cười, trên tay dùng lực một chút, ngay lập tức mở được cái khóa của phòng giam, sau đó, gương mặt khẽ cười, nhìn về phía cô nương kia.

"Nhìn cái gì vậy? Đồ cầm thú?"

Nàng ta tức giận quát.

"Không phải là cô muốn cứu bọn họ hay sao? Nếu như cô muốn, vậy tôi sẽ hãm hại cô trước, còn không đi ra?"

Hàn Tam Thiên khẽ cười, nói.

Nàng ta cắn răng một cái, nhưng mà sau khi chần chờ một lát, vẫn từ bên trong đi ra ngoài.

Đi đến trước mặt Hàn Tam Thiên, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn Hàn Tam Thiên, cũng đi theo Hàn Tam Thiên đi vào trong căn phòng trong suốt kia, Hàn Tam Thiên ngồi vào bàn trà, rót trà, mà nàng ta lại ngay lập tức đi đến chiếc giường, sau đó tức giận ném chiếc áo khoác đi, giọng điệu lạnh lùng nói:

"Muốn đến thì đến nhanh đi, coi như là ta đang bị quỷ đè."

Hàn Tam Thiên lắc đầu một cách bất đắc dĩ, uống xong một ngụm trà, cười nói:

"Cô tên là gì?"

"Liên quan rắm gì đến ngươi."

Nàng ta lạnh giọng nói.

Hàn Tam Thiên cười khổ, còn gặp được một khẩu súng chứa thuốc súng, một lời không hợp liền mắng chửi.

Nhìn thấy bộ dáng này của Hàn Tam Thiên, một lát sau, nàng ta hạ giọng nói một câu:

"Ta tên là Ôn Nhu."

Hàn Tam Thiên phun một ngụm trà ra:

"Cái gì?"

"Họ Ôn, tên Nhu!"

Ôn Nhu buồn bực nói, bởi vì loại phản ứng này của Hàn Tam Thiên, nàng ta cũng không phải là thấy lần đầu tiên nhìn thấy.

Hàn Tam Thiên lắc đầu, cũng thật không nhìn ra nàng ta có liên quan gì đến dịu dàng không. Có đôi khi, cái tên thật sự là một liều thuốc độc.

Hàn Tam Thiên xoa xoa miệng, đứng dậy, cầm lấy một ly trà, đưa đến trước mặt nàng ta.

Nhìn thấy ly trà mà Hàn Tam Thiên đưa đến, Ôn Nhu không những không có chút cảm kích nài, ngược lại còn tức giận nói:

"Có phải là người có bệnh hay không hả, ngươi đang ép buộc ta, mà ngươi còn nghĩ rằng ta và ngươi đang nói chuyện yêu đương sao?"

Hàn Tam Thiên nghe nói thế, hơi nhíu mày:

"Tuy rằng cô quả đúng là rất dũng cảm, nhưng đầu óc của cô cũng thật là ngốc nghếch."

Hàn Tam Thiên nói xong, uống cạn ly trà mà mình đã đưa cho nàng ta, buồn bực ngồi trở lại vị trí của mình.

Thật sự Ôn Nhu cũng không hiểu những chuyện mà Hàn Tam Thiên đang làm, rõ ràng là một tên cầm thủ, lại còn làm bộ làm tịch giả vờ nhã nhặn trước mặt mình? Những điều này có ý tứ gì sao?

"Ngươi muốn làm gì với ta cũng được, ta cũng sẽ ngoan ngoãn nghe lời, nhưng mà, ngươi có thể buông tha cho những cô nương khác hay không?"

Lúc này Ôn Nhu nói.

Nếu như không phải vì muốn cầu xin Hàn Tam Thiên, nàng ta hoàn toàn không muốn nói nhảm với Hàn Tam Thiên.

"Được, tôi sẽ suy nghĩ một chút, trước đó, tôi hỏi cô mấy câu, cô đã đến nơi này bao lâu rồi?"

Hàn Tam Thiên muốn giải đáp thắc mắc.

"Nếu như cô không muốn liên lụy đến những người khác, thì hãy thành thật trả lời những vấn đề của tôi."

Hàn Tam Thiên bổ sung nói.

Ôn Nhu cảm thấy khó thở, hận không thể dùng một ngụm cắn chết Hàn Tam Thiên:

"Ba ngày!"

"Nhìn dáng vẻ của cô, không phú thì quý, hoàn toàn khác so với những cô gái kia, sao lại bị lưu lạc đến nơi này?"

Hàn Tam Thiên ngạc nhiên nói.

Nghe nói như thế, trong mắt Ôn Nhu hiện lên một tia kích động khó mà phát hiện ra, giây tiếp theo, nàng ta trả lời:

"Bị bắt đến đây, có cái gì đáng để ngạc nhiên sao? Nếu không, có thể để ngươi chiếm tiện nghi sao?"

"Được, coi như là tôi chưa hỏi, vậy vấn đề tiếp theo, cô đã đến đây ba ngày, trong ba ngày này, cô đã nhìn thấy cái gì, nói đầu đuôi tất cả mọi chuyện cho tôi biết."

Hàn Tam Thiên nói.

Ôn Nhu nghe vậy liền cảm thấy vô cùng ghê tởm, tên này có phải là một kẻ biến thái hay không, thể mà còn để cho mình mở miệng kể lại những chuyện cũ đã xảy ra trong ba ngày qua?

Hắn ta muốn nghe những chuyện này để làm gì? Rất nhanh, nàng ta đã bình thường ở lại, có những kẻ biến thái luôn luôn có những sở thích đặc biệt khác nhau, tên nam nhân để tiện ở trước mắt này, chính là như thế.

Mà khi Ôn Nhu đang kể rõ lại mọi chuyện, cùng lúc ấy ở bên ngoài biệt viện, lúc này một đám người đang lén lút đi ra khỏi trang viên! Nếu như Hàn Tam Thiên ở đây, nhìn thấy mấy người này, nhất định sẽ ngạc nhiên.

- -----------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui