Chàng Rể Siêu Cấp

Không đợi Hàn Tam Thiên lên tiếng, thế giới lại biến dạng lần nữa. Thế giới lúc đó chỉ còn màu của nước, Hàn Tam Thiên đột nhiên như tiến vào một vùng đất cằn cỗi, không một ngọn cỏ, nắng nóng thiêu đốt mặt đất, xung quanh là dãy núi vờn quanh, đá chồng chất.

Uỳnh!

Đột nhiên những ngọn núi xung quanh bắt đầu chuyển động, lúc này Hàn Tam Thiên mới hiểu rõ, đây hoàn toàn không phải là cao thủ, mà là người đá.

Dù cao như núi, nhưng có hình người, đất đá chồng chất, đường nét rõ ràng!

"Gầm!"

Sau vài tiếng gầm dữ dội, đám người khổng lồ kia trực tiếp rống lên, lao vào Hàn Tam Thiên.

Hàn Tam Thiên dường như là cười khổ. Anh biết, những đồ chơi này giống như trước đó, hoàn toàn không tiêu diệt được, bọn chúng có thể sống lại trong nháy mắt. Cho nên, Hàn Tam Thiên lại và yên lặng chờ đợi.

“Hàn Tam Thiên, cẩn thận, đây không phải là ảo giác!”

Lân Long hét lên một cách dữ dội, sau đó xông ra khỏi cơ thể Hàn Tam Thiên, lợi dụng cơ thể rồng lao đến trước mặt Hàn Tam Thiên ngăn người khổng lồ.

"A!"

Lúc này một người khổng lồ nhào về phía Hàn Tam Thiên, nhắm vào ngực anh nện xuống. Hàn Tam Thiên đột nhiên cảm thấy lồng ngực đau nhói, cả người lùi lại mấy mét, một ngụm máu trào ra từ cổ họng. Hàn Tam Thiên quá sợ hãi, không tin nổi nhìn cảnh trước mắt.

Từ khi Hàn Tam Thiên có được Bất Diệt Huyền Khải đến giờ, cho dù đối mặt với đối thủ lợi hại như thế nào nhưng cũng bị người khác trực tiếp chọc thủng lớp phòng ngự, đánh cho cơ thể bị thương nghiêm trọng như vậy. Chẳng qua chỉ là mấy tảng đá hoá thành người khổng lồ mà thôi, sao lại có năng lực làm mình bị thương chứ?

Mặc dù vừa rồi Hàn Tam Thiên phán đoán sai, cho rằng đây là ảo ảnh, cho nên cũng không phòng ngự, nhưng điều này cũng không hề không có nghĩa là Bất Diệt Huyền Khải của Hàn Tam Thiên đã dừng lại.

“Mẹ nó chứ, cuối cùng đây là thứ gì?" Lân Long nhìn vết thương của Hàn Tam Thiên, lúc này cũng quá sợ hãi.

"Quỷ mới biết." Hàn Tam Thiên ngầm gầm một tiếng, trong lòng cũng không dám lơ là, dùng tất cả sức mạnh lao vào người khổng lồ. Chỉ trong chốc lát, Hàn Tam Thiên đã chật vật không nổi, Lân Long cũng không thể khá hơn. Cơ thể màu bạc kiêu hãnh bây giờ dính đầy bụi đất, nhìn ở xa như một con giun lớn.

"Hàn Tam Thiên, còn như thế này, chúng ta chắc chắn sẽ chết.” Lân Long lạnh lùng nói.

“Tao biết, tao cũng đang nghĩ cách đây.” Giọng nói của Hàn Tam Thiên lạnh lùng, mặc dù rất là mệt mỏi nhưng mắt sáng như chim đại bàng, nhìn chằm chằm xung quanh.

Anh đang tìm kiếm sơ hở!

"Ha ha, nghĩ quỷ gì chứ, đồ đã đủ, vậy cứ cháy lên đi.” Đột nhiên, thế giới lại thay đổi.

Đột nhiên, thế giới nóng rực lên, Hàn Tam Thiên còn chưa kịp phản ứng lại đám người khổng lồ, dưới lòng bàn chân, trên đỉnh đầu, thậm chí nơi mà mắt có thể nhìn thấy đã là ngọn lửa cuồng ngọn lửa cuồng nộ. Trong nháy mắt Hàn Tam Thiên cảm thấy thân thể nóng lên không dừng lại, mồ hôi trên người càng thêm nóng.

Bỗng nhiên trong ngọn lửa mãnh liệt nhảy ra vô số Hỏa Lang, xen lẫn tiếng gầm sắc bén, lao tới từ khắp nơi.

Sắc mặt Hàn Tam Thiên lạnh lẽo: “Mẹ, ông đây hiểu rõ rồi. Gọi em gái tên đó là gà, rõ ràng muốn biến chúng ta trở thành gà, làm chúng ta!"

Lân Long bị lời này chọc giận, bởi vì hiển nhiên đây là một loại vũ nhục.

“Mẹ, lão tử liều mạng với ngươi." Lân Long tức giận quát một tiếng, không để ý đến vết thương trên người, đột nhiên lao vào đánh đám Hỏa Lang kia. Hàn Tam Thiên muốn gọi nó nhưng đã muộn. Nhìn Lân Long đang đánh nhau với mấy Hỏa Lang kia, Hàn Tam Thiên không lựa chọn hỗ trợ ngay mà yên lặng quan sát. Sau khi tỉnh táo lại, lúc này Hàn Tam Thiên nghiêm túc tự hỏi mình. Những thứ này cũng có thể hồi sinh, đã bốn lần rồi, đều như vậy. Hơn nữa cẩn thận liên tưởng những thứ này, Hàn Tam Thiên có một ý tưởng kinh người. Nghĩ đến đây, Hàn Tam Thiên mỉm cười, cả người trở nên tự tin khó hiểu.

"Tao nghĩ, tao đã biết cách là sao đánh mấy con Hỏa Lang này." Hàn Tam Thiên lạnh lùng cười nói.

Lân Long nghe thấy thế lập tức thở dài ra một hơi. Thật ra, sau khi nó xông lên đã vô hối hận. Rõ ràng hành động vừa rồi quá hấp tấp, coi như có tốc độ cực nhanh, đối đấu với Hỏa Lang ranh mãnh cũng chịu thiệt. Đừng nói giờ nó không có trái tim của rồng, cho dù là có, với da thịt non nớt của nó cũng không ản được những cái cắn của đám Hỏa Lang này. Cắn không đau nhưng đốt lại rất đau.

Lân Long vừa mới lao vào đã bị đốt lung tung, muốn tấn công lại thường xuyên như đánh vào không khí, ý chiến đấu đã nhanh biến mất. Có Hàn Tam Thiên, Lân Long lui lại, chờ Hàn Tam Thiên đến hỗ trợ.

"Tam Thiên, làm nó." Lân Long phấn khích hét lên với Hàn Tam Thiên, dáng vẻ y tên lưu manh tìm được đại ca làm chỗ dựa.

“Mày rống cái lông ấy." Hàn Tam Thiên trùng mắt liếc Lân Long, làm? Làm thế nào?! Lân Long cũng không làm được. Vốn anh nói mình có cách, trên thực tế là đang đánh cược. Anh đang đánh cược xem liệu phán đoán của mình có đúng không. Lúc này, mấy con Hỏa Lang đã vọt đến chỗ Hàn Tam Thiên với những chiếc răng nanh và cái miệng đầy máu. Nếu như bị chúng cắn trúng, chắc chắn sẽ cách cái chết không xa!

Nhưng Hàn Tam Thiên vẫn đứng yên như cũ.

- -----------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui