Chàng Rể Siêu Cấp

"Mẹ! Bố đâu? Chúng ta không ra ngoài tìm bố sao?"

Đúng lúc này, một bóng người nhỏ bé tập tễnh bước tới. Địa hình trên vách núi rất phức tạp, nhóc con vừa đi vừa nhảy, rất khó khăn. Nghe được tiếng hét, Phù Dao quay đầu lại nhìn Hàn Niệm đang tiến đến gần mình, dùng một đôi tay nhỏ ôm chặt đùi cô. Mặc dù địa hình quá cao và trong mắt hiện rõ sự sợ hãi nhưng cô nhóc vẫn nghiến răng cố chấp. Là con của Hàn Tam Thiên và Tô Nghênh Hạ, mặc dù tuổi Hàn Niệm không lớn nhưng đã kế thừa trọn vện sự ngoan cường của Hàn Tam Thiên và Tô Nghênh Hạ. Dù là nơi cao như thế, dù gió lạnh thấu xương nhưng nơi có mẹ, Hàn Niệm sẽ đi theo. Chỉ cần có thể tìm được bố, Hàn Niệm sẽ không do dự.

Nhìn Hàn Niệm còn nhỏ mà ngây thơ, đôi mắt vô hồn của Tô Nghênh Hạ hiện lên vẻ dịu dàng, ôn hòa. Cô nhẹ nhàng ôm Hàn Niệm ở trên tay, nhìn phía vách núi, trong mắt Tô Nghênh Hạ hiện lên vẻ buồn bã: “Niệm nhi, con muốn bố chứ?"

“Mẹ, Niệm nhi rất muốn bố, bố đã nói sẽ chơi với Niệm nhi. Khi nào bố sẽ về?"

“Bố không về đâu.” Khuôn mặt của Tô Nghênh Hạ buồn bã, nước mắt khẽ rơi, sau đó, cô cười nhẹ: “Nhưng chúng ta có thể cùng nhau đi tìm bố, được không?"

“Vâng!” Niệm nhi ngoan ngoãn gật đầu.

Tô Nghênh Hạ sờ đầu Niệm nhi, nhẹ nhàng tiến lên hai bước.

"Phù Dao, đừng!"

Phù Thiên lo lắng từ phía sau lao đến, phía sau anh ta là một nhóm anh hùng chính nghĩa.

“Phù Thiên, Phù Dao là nền tảng của Phù gia. Nếu như không có Phù Dao, Phù gia không chỉ mất đi vị trí trong tam đại gia tộc, thậm chí làm tiểu gia tộc cũng không được, sao phải khố vậy? Nhanh giao Hàn Tam Thiên ra đi." Ngao Vĩnh lạnh lùng nói.

"Nói không sai, giao ra Hàn Tam Thiên. Chúng ta chỉ muốn đánh với hắn luận võ mà thôi. Phù Thiên, ngươi che giấu hắn không phải muốn một mình nuốt Bàn Cổ Phủ chứ?”

“Bàn Cổ Phủ tuy mạnh, thế nhưng là đừng quên, Phù gia được Phù Dao giúp, nếu không có Phù Dao, ngươi có Bàn Cổ Phủ thì sao chứ?"

Một đám người lập tức lên tiếng. Phù Thiên không để ý tới bọn hắn mà nhìn Phù Dao, khó chịu hét lớn “Ta hoàn toàn không dấu Hàn Tam Thiên."

Không có Hàn Tam Thiên, lại không có Phù Dao, thật sự khó chịu hơn cả giết Phù Thiên.

“Phù Thiên, đến lúc này người còn nói dối. Ai mà không biết ngươi ngươi lòng lang dạ thú, lại muốn chiếm Bàn Cổ Phủ, còn nghĩ thai nghén Chân Thần. Mục đích chính là muốn Phù gia của ngươi thống nhất thiên hạ. Ta nói đúng không?". Ngao Vĩnh lạnh giọng quát. Lời này vừa nói ra, trong mắt Lục Như Hiên lập tức có sát ý.

Cũng chính bởi vì cân nhắc việc này, cho nên trên đỉnh Lam Sơn với Vĩnh Sinh Hải Vực mới liên thủ, tạo áp lực để Phù gia tham gia luận võ đại hội, đợi sau khi Phù gia xuất phát không lâu, hai đại gia tộc liên hợp tấn công Phù gia, bắt Phù Dao và Hàn Niệm. Ở đỉnh Lam Sơn và Vĩnh Sinh Hải Vực mà nói, bọn hắn không cho phép Phù gia phát triển mạnh mẽ như thế, trở thành tồn tại siêu việt hơn bọn hắn. Cho nên lúc cần thiết, bọn hắn cũng sẽ hợp tác.

Giữa Tam đại gia tộc, không có bạn bè hay kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích.

"Ta không có, ta không có, ta thật không có!" Phù Thiên vô cùng nổi nóng. Lúc này trong đời... lần đầu hắn trải nghiệm cảm giác làm người chịu oan. Hóa ra thật sự vô cùng khó chịu.

"Được, nếu Hàn Tam Thiên thật sự vào vách núi, Phù Dao, ta nghe nói tình cảm vợ chồng các ngươi sâu nặng, ngươi dứt khoát ở cùng một chỗ với hắn đi, ít nhất không uống công Hàn Tam Thiên đơn thương độc mã độc xông vào thành Thiên Long tìm ngươi." Giọng của Ngao Vĩnh nói.

“Ha ha, Ngao chủ quản, lời này của ngài không đúng rồi. Cái gọi là ợ chồng là chim của chung một rừng ngài lời này liền không đúng, khi có tai họa thì bay riêng. Hàn Tam Thiên chết, chẳng qua là một tên vô dụng ở tinh cầu xanh mà thôi. Nhưng Phù Dao người ta thế nhưng là nữ thần đứng đầu, sao để trong được.” Lâu la ở bên cạnh Ngao Vĩnh khẽ chế nhạo..

Phù Thiên gật đầu, đáng thương nhìn Tô Nghênh Hạ: “Phù Dao, hắn hắn nói rất đúng, Hàn Tam Thiên cũng chỉ là người Địa Cầu mà thôi, hắn ở Phù gia mấy ngày, ta đối với hắn cũng không tệ. Phù gia đối tốt với hắn, hắn chết cũng nhắm mắt. Ngươi tuyệt đối không nên làm chuyện điên rồ, tương lai của Phù gia đều trên người ngươi."

"Nếu như ngươi không giao Hàn Tam Thiên ra, ngươi cho rằng Phù Dao có lựa chọn?” Vào lúc này, Lục Như Hiên đột nhiên lạnh lùng nói.

Lời này nói ra, không chỉ có Phù Thiên sợ hãi, ngay cả Ngao Vĩnh ở bên cạnh cũng hơi kinh hãi. Bởi vì rõ ràng điều này không với suy nghĩ lúc đầu của bọn hắn. Bọn hắn chỉ là muốn lợi dụng Phù Dao ép Phù Thiên giao Hàn Tam Thiên ra mà thôi, không nghĩ muốn giết chết Phù Dao. Dù sao Phù Dao chết, mà Hàn Tam Thiên chết, Phù gia cũng theo đó ngã xuống, với Vĩnh Sinh Hải Vực có ý nghĩa rất lớn.

Bọn hắn muốn, chỉ là Phù gia yếu đi một ít, yếu đến mức không có lựa chọn, sau đó trở thành con chó của Vĩnh Sinh Hải Vực bọn hắn, sau đó, Vĩnh Sinh Hải Vực có thể lợi dụng con chó này để tăng thêm thực lực bản thân, áp chế đỉnh Lam Sơn.

Nhưng hiển nhiên, Lục Như Hiên không tính tới chuyện này. Bây giờ ring ba nhà có kẻ mạnh nhất, tự nhiên càng không sợ hãi đỉnh Lam Sơn. Bọn họ chỉ có hai việc phải làm, một là không thể để hai đại gia tộc khác có cơ hội tung hoành, hai là ngăn cản hai đại gia tộc liên thủ.

Chỉ cần hai điều này kẹp ở giữa, đỉnh Lam Sơn có thể ngồi càng ngày càng lớn, sau này thậm chí có thể nuốt chửng hai đại gia tộc này, trở thành cao thủ chân chính của thế giới Bát Phương.

Cho nên, không nhìn thấy thi thể của Hàn Tam Thiên, tình huống an toàn nhất là tận mắt chứng kiến Phù Dao chết. Chỉ như vậy hắn mới có thể cam đoan Phù gia không có khả năng lần thứ hai nổi dậy, đỉnh Lam Sơn tiếp tục ngồi vững ở vị trí thứ nhất.

Đương nhiên, ngay cả khi Hàn Tam Thiên chết, có thể mượn cớ này ép Phù Dao chết, khiến Phù gia triệt để xong đời, với đỉnh Lam Sơn cũng là cơ hội tốt nhất,. Dù sao trực tiếp loại bỏ đối thủ cạnh tranh, kết cục sớm muộn gì Vĩnh Sinh Hải Vực cũng sẽ bị nuốt.

Là Đại thiếu gia của đỉnh Lam Sơn, Lục Như Hiên dĩ nhiên không dựa vào khuôn mặt ngọc nhã của chính mình, mà còn dựa vào tài năng siêu phàm và thâm trầm của hắn.

Cơ thể Phù Thiên vì tức giận mà phát run, thế nhưng hắn giận mà không dám nói gì.

Ngao Vĩnh Trực muốn nói, lúc này, trên người Lục Như Hiên đột nhiên bị năng lượng đánh văng, chấn động lớn, cũng đánh văng luôn Ngao Vĩnh Trực.

Hành động này lập tức khiến tất cả mọi người kinh ngạc. Dù sao người ở chỗ này, tất cả đều là cao thủ của thế giới Bát Phương, nhất là Ngao tổng quản của Vĩnh Sinh Hải Vực, vậy mà bị Lục Như Hiên đẩy lui. Cuối cùng đây là tu vi kinh khủng thế nào.

“Một tên nô tài như ngươi sao có tư cách nói chuyện ở đây?" Lục Như Hiên lạnh lùng quát một tiếng.

“Ngươi!”

“Phù Dao, niệm tình ngươi là nữ thần, ta lưu lại thể diện cho ngươi, không nên ép ta ra tay.” Lục Như Hiên lạnh giọng quát.

- -----------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui