Chàng Rể Siêu Cấp

Ngọn lửa xanh lan rộng, cho dù Hàn Tam Thiên đã có chuẩn bị từ trước, mở ra Bất diệt huyền khải, nhưng bây giờ anh vẫn cảm thấy làn da của chính mình đang bị nướng cháy như cũ, lục phủ ngũ tạng ở trong cơ thể không ngừng đè ép lẫn nhau, giống như là lúc nào cũng có thể nổ mạnh vậy.

Cửu thiên huyền hỏa, quả đúng là danh bất hư truyền!

Thật ra, năm phút đồng hồ này, cũng chỉ là một loại chiêu thuật của Hàn Tam Thiên mà thôi, thật sự anh cũng không kiêu ngạo đến mức như thế này.

Nhưng mà, nếu như muốn nhanh chóng gặp được y thánh Vương Hoãn Chi, thì anh phải tạo danh tiếng cho chính mình, phương pháp có được danh tiếng nhanh nhất, đó chính là chế tạo trò cười.

Cho nên, Hàn Tam Thiên không thể không làm như vậy!

Nhưng mà, nói đi cũng phải nói lại, thứ Hàn Tam Thiên phải làm, chính là phải ở trong khoản thời gian đã nói trước, hoàn thành lời hứa của chính mình, cũng chính là một trận chiến thành danh!

Nhưng dưới tình huống không thể sử dụng búa Bàn Cổ, thật sự Hàn Tam Thiên cũng giống như là kiến bò trên chảo nóng, không biết nên làm cái gì bây giờ.

Anh theo bản năng mà sử dụng năng lượng để bảo vệ cơ thể của chính mình, nhưng đột nhiên năng lượng của anh lại giống như đang trở thành đồng bọn của huyền hỏa, trong khoảng thời gian ngắn, nhưng huyền hỏa này ở quanh anh lại đốt càng thêm mãnh liệt hơn, thậm chí, quần áo của Hàn Tam Thiên cũng bởi vì vậy mà trực tiếp bốc cháy. "Tại sao có thể như vậy được?"

Ngay lập tức Hàn Tam Thiên kinh hãi nói!

Nhưng cũng không kịp nghĩ nhiều, lúc này huyền hỏa mạnh mẽ khiến cho cơ thể anh rất đau đớn, thậm chí ý thức của anh cũng đã bắt đầu có chút mơ hồ. "Phải làm sao bây giờ?" "Phải làm sao bây giờ?"

Đột nhiên trong lòng Hàn Tam Thiên nóng như lửa đốt, hoàn toàn không biết phải làm sao.

Từ trong tiềm thức, Hàn Tam Thiên thật sự muốn dùng sức mạnh của mình để tạo ra chút nước, để ổn định lại cơ thể của chính mình, nhưng những ý thức còn sót lại của anh lại nói cho anh biết, Bách Hiểu Sinh đã từng nói, nếu Cửu thiên huyền hỏa gặp nước thì sẽ cháy càng thêm mãnh liệt!

Vậy bây giờ phải làm sao đây?

Nhìn thấy cơ thể Hàn Tam Thiên đã bắt đầu lung lay dưới sự thiêu đốt của Cửu thiên huyền hỏa, có chút không đứng vững nữa, lúc này trên gương mặt Liệt hỏa gia gia đã lộ ra nụ cười vô cùng dữ tợn. "Liệt hỏa gia gia, làm tốt lắm, để cho Cửu thiên huyền hòa đốt mãnh liệt hơn nữa đi!" "Đốt chết tên khốn kiếp này đi! Đốt chết tên rác rưởi xuất khẩu cuồng ngôn này đi!" "Ha ha, ta đang nhìn thấy tử linh đang vẫy tay với ta, Liệt hỏa gia gia, cổ lên!"

Một đám người đứng xem dưới lôi đài, lúc này cũng vô cùng hưng phấn. "Tuyệt lắm!"

Diệp Cô Thành cắn môi, cố nén ý cười, bàn tay vỗ mạnh lên cọc trụ,

Đợi lâu như vậy, rốt cuộc hắn ta cũng đợi được hình ảnh người thần bí bị ngược đãi, sự sảng khoái trong lòng đương nhiên là khó có từ ngữ nào có thể hình dung được.

Lúc này Tiên Linh sư thái cũng lộ ra nụ cười.

Trong một tầng lầu nào đó, Ngao Vĩnh nhẹ nhàng đóng nửa cánh cửa sổ lại, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nói với bóng đen ở bên cạnh: "Xem ra, những gì người thần bí nói cũng chỉ là khoa trương thôi, bị Liệt hỏa gia gia đánh đến không có cơ hội hoàn thủ." "Đúng vậy, dưới Cửu thiên huyền hỏa, không quá một phút đồng hồ, người này sẽ bị thiêu đốt thành tro tàn."

Lúc này Ngao Quân cũng phụ họa nói.

Cuối cùng bóng đen cũng nhìn thoáng qua Hàn Tam Thiên ở trong biển lửa, đồng tử thế mà lại có chút rộng ra, cách cái chết không xa, thở dài một tiếng, lắc đầu nói: "Còn tưởng rằng đây là một tài năng trẻ có triển vọng, không ngờ đến đây cũng chỉ là một tên rác rưởi miệng lưỡi lưu loát mà thôi, mất công mong đợi ở hắn ta." "Tên tiểu tử này vừa khoác lác lại vừa vô cùng kiêu căng, ngày đó, lúc ta tìm đội nhỏ của đội chính nghĩa, thì có gặp qua hắn, khi đó ta đã biết người này cũng chỉ có vậy thôi, nhưng không ngờ đến, nhanh như vậy mà báo ứng của hắn ta đã tới rồi."

Ngày hôm qua Ngao Quân còn vì Hàn Tam Thiên mà ăn một cái tát, lúc này, nhìn thấy Hàn Tam Thiên như thế, đương nhiên là không quên bỏ đá xuống giếng.

Một mặt, là đang nó xấu, nhưng về mặt khác, cũng là đang giảm bớt ảnh hưởng xấu của việc phụ trách trước mặt chủ nhân mình.

Qủa nhiên, vừa nghe thấy những lời này, bóng đen gật đầu, mặc dù không xin lỗi, nhưng vẫn nhìn về phía Ngao Quân, lạnh nhạt nói: "Mặt của ngươi còn đau không? Ngày mai, để cho Ngao chủ quản lấy cho ngươi mấy viên đan dược đi."

Nghe nói như thế, Ngao Quân rất vui vẻ, rõ ràng, đây là một loại xin lỗi mà gia chủ dành cho mình. "Đa tạ gia chủ!" "Đều là người Ngao gia ta, cần gì phải khách khí như vậy chứ?

Nhưng thật ra ta, vì một tên rác rưởi kiêu ngạo, mà làm người bị thương, thật đúng là rất xấu hổ, nhưng mà, ngươi cũng biết, Phù gia ngoài ý muốn tan biến, sự đối đầu của Đinh Lam Sơn và hải vực Vĩnh Sinh chúng ta đã gần ngay trước mắt, lúc này là lúc cần người nhất, cho nên..." "Gia chủ, thuộc hạ là người nhà họ Ngao, chết là quỷ nhà họ Ngao, ngài cần gì phải giải thích với ta chứ."

Ngao Quân nhẹ giọng nói. "Được, Ngao Quân, đi theo Ngao Vĩnh làm cho thật tốt, tương lai của hải vực Vĩnh Sinh ta, phải dựa vào các ngươi mới có thể thành thần được."

Hắc y nhân nói xong, đang định xoay người rời đi.

Lúc này, Ngao Quân lại vội vàng quỳ xuống cung kính đưa tiễn, nhưng Ngao Vĩnh vẫn đứng yên ở bên cửa sổ, cũng chưa hề quỳ xuống đưa tiễn giống theo như lễ nghi của gia tộc, ngược lại đôi mắt còn nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.

Ngay khi bóng đen quay lại nhìn ông ta, dường như ông ta vẫn còn chưa phát hiện ra, ông ta hơi xoay người một cái, dứt khoát chuyển hướng nhìn về phía ngoài cửa sổ,

Thật ra bóng đen cũng chưa khó chịu, thân là chủ quản của hải vực Vĩnh Sinh, hẳn là Ngao Vĩnh còn rõ ràng hơn bất kỳ người nào về lễ nghi, nhưng lúc này ông ta lại hoàn toàn vong ngã quên đi tất cả và nhìn về phía ngoài cửa sổ, trực giác nói cho hắn ta biết, ngoài của sổ, lúc này nhất định đã xảy ra chuyện gì đó quan trọng.

Nghĩ đến đây, bóng đen cũng khẽ bước về phía cửa sổ, vừa mới đưa mắt nhìn, cả người đã trợn mắt há hốc mồm!

- -----------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui