Chàng Rể Siêu Cấp

Hai người bọn họ vô cùng hoảng sợ, trận chiến chiếm lĩnh đồ đằng bất quá chỉ vừa vừa mới bắt đầu, cấm chế của thần mộ căn bản không người nào có thể mở ra.

Nhưng nơi đó, tại sao nơi đó lại xuất hiện thần mang của chân thần!

Đến tột cùng là chuyện gì đã xảy ra?

Nhưng hai người quay mắt nhìn người kia đều không thể nhìn thấy dấu vết nào của chân thần điều này cũng có nghĩa là thần mang ở Trung phong căn bản không có khả năng do hai người bọn hắn phát ra.

Mà nếu không phải từ bọn họ vậy thì là ai đây?

"Người đâu, lập tức phái người đến Trung phong, tra cho ta mọi chuyện sao lại thế này." Lục Nhược Hiên lạnh giọng nói.

Lúc này quản gia trông có vẻ gầy gò chạy nhanh chạy tới, quỳ xuống: "Thiếu gia, Đại tiểu thư đang ở bên kia."

"Tại sao nàng lại ở nơi đó?" Lục Nhược Hiên kinh ngạc hỏi.

"Tiểu thư một đường truy kích người thần bí đến đó, lão nghĩ, trận bạo tạc vừa rồi cũng là bọn họ tạo ra." Quản gia nói.

Lục Nhược Hiên nhíu chặt hai mày.

Cùng lúc đó bên phía Hải vực Vĩnh Sinh, Ngao Thiên cũng lập tức nghe thủ hạ bầm báo, vừa biết được trong đó có người thần bí của bên bọ họ, bàn tay to của ông ta lập tức vung lên, phải người hoả tốc chạy tới.

Còn trên không trung, hai đám mây cực lớn cũng chậm rãi bay về hương Trung phong.

Người của Đỉnh Lam Sơn và Hải vực Vĩnh Sinh cùng nhau vội vàng xông lên như thủy triều hướng về phía Trung phong.

Sau khi hai cỗ lực lượng giao nhau phát ra tiếng nổ mạnh Lục Nhược Tâm mở to mắt khiếp sợ nhìn toàn thân đang tỏa ra kim quang của Hàn Tam Thiên, cánh tay cầm Hiên Viên Kiếm của nàng cũng hơi hơi run lên.

"Này.... Điều này sao có thể xảy ra!"

Từ lúc Hàn Tam Thiên phát ra cỗ nội lực vô cùng cường đại để ngăn cản thế tiến công của nàng cho tới bây giờ Lục Nhược Tâm vẫn nghẹn họng nhìn trận trối như cũ.

Trên mặt toàn vẻ khó tin!

Song chưởng hoàng kim thật lớn kia chỉ một kích đã trực tiếp hóa giải bốn thanh Hiên Viên Kiếm.

Một màn này đối bất luận kẻ nào mà nói, đều đủ để dùng kinh hãi để hình dung.

Càng làm cho Lục Nhược Tâm khó có thể lấy lại tinh thần, là thân thể tỏa ra kim quang của Hàn Tam Thiên hiện giờ, thứ ánh sáng chỉ có thần mới có thể có được này.

Hàn Tam Thiên không có rảnh rỗi để quan tâm đến nàng, nhìn hai đám mây lớn bay tới từ trên đỉnh của Thủ phong cùng Thực phong, trong lòng anh hoảng hốt, quả nhiên vẫn làm kinh động đến hai vị chân thần kia rồi.

Vừa định quay người đi, Lục Nhược Tâm lại một lần nữa chắn trước mặt Hàn Tam Thiên: "Trong thần mộ quả nhiên ngươi đã chiếm được cái gì rồi!"

Tựa hồ ý thức được Hàn Tam Thiên có điều kiêng kị hai tôn chân thần trên trời kia, lúc này Lục Nhược Tâm đột nhiên cười lạnh nói: "Sợ? Muốn bỏ chạy?"

Hàn Tam Thiên cắn chặt hàm răng, ả đàn bà này, vừa rồi không nói lý lẽ nhào đến công kích mình rõ ràng là cố ý, mục đích vẫn là làm cho mình để lộ nội tình.

Nhưng Hàn Tam Thiên quả thật không có cách nào, đối diện với bốn chân thân cùng lúc anh không thể không xuất toàn lực, nếu không căn bản không thể nào sống sót được.

"Ha ha ha, chân thần đến đây, nếu để cho bọn họ biết ngươi vừa mới từ trong thần mộ lý đi ra, Hàn Tam Thiên, ngươi nghĩ xem, ngươi sẽ chết thảm đến cỡ nào đây?"

"Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?" Hàn Tam Thiên nhướng mày.

"Ta biết ngươi là người của Hải vực Vĩnh Sinh, bất quá, với quan hệ của ngươi cùng Hải vực Vĩnh Sinh, thật sự đáng giá để cho bọn họ tin tưởng ngươi sao? Ngươi, bất quá chỉ là một người ngoài của Phù gia mà thôi." Lục Nhược Tâm cười nói.

"Vậy gia nhập đỉnh Lam Son các người, thì mọi chuyện mới có thể thuận lợi?" Hàn Tam Thiên khinh thường cười.

"Dựa vào tính cách của cha ta, ngươi cũng không phải là người để ông ấy tin tưởng cho nên kết cục của việc ngươi gia nhập Đỉnh Lam Sơn hay Hải vực Vĩnh Sinh cũng đều giống nhau mà thôi." Lục Nhược Tâm hơi hơi cong môi.

Lời này thật sự làm cho Hàn Tam Thiên có chút ngoài ý muốn, bởi vì anh vốn tưởng rằng Lục Nhược Tâm nói nhiều như vậy, chẳng qua mục đích là muốn dụ dỗ lôi kéo anh tư Hải vực Vĩnh Sinh gia nhập vào Đỉnh Lam Sơn, phục vụ cho bọn họ.

Nhưng nào ngờ rằng, Lục Nhược Tâm lại thẳng thắn đích nói ra kết cục nếu mình gia nhập đỉnh Lam Sơn.

Hiển nhiên, điều nàng ta muốn không phải là kéo Hàn Tam Thiên nhập bọn.

Vậy trong hồ lô của nàng đến tột cùng đang bán cái gi?

"Trên đời này có người có thực tài chỗ nào cũng có, nhưng người có tài mà không gặp thời lại có quá nhiều, thứ nhất người không có thể lực, thứ hai không có bối cảnh, cho dù ngươi trở thành chân thần bất quá cũng chỉ là đoạt đi ham muốn danh vọng của người khác hoặc là cản đường của người khác, cho nên, người chỉ có một kết cục, đó chính là biến mất." Lục Nhược Tâm nói.

"Không có được thế sự hậu thuẫn của đại gia tộc, vô luận phàm nhân xưng đế, hay là tiên nhân phong thần, kết quả cuối cùng cũng đều chỉ có một, là thất bại. Nhưng mà ta có thể giúp ngươi." Lục Nhược Tâm nhìn Hàn Tam Thiên, đột nhiên nói ra những lời làm cho Hàn Tam Thiên khiếp sợ trong lòng.

"Ngươi giúp ta?" Hàn Tam Thiên nhướng mày.

"Với thân phận Lục gia công chúa của ta, tất nhiên ta có thể lực của chính mình." Lục Nhược Tâm nói.

Hàn Tam Thiên nhất thời hiểu được, ngươi đang muốn điều gì: "Không cần phải nói đến dễ nghe như vậy, nói trắng ra thì cũng là làm chó cho người khác mà thôi. Vậy thì có làm chó cho Hải vực Vĩnh Sinh hay đỉnh Lam Sơn lại có cái gì khác nhau?"

Ngón tay Lục Nhược Tâm nhẹ nhàng mân mê môi, lắc đầu: "Khác nhau rất lớn. Thần phục đỉnh Lam Sơn hoặc là Hải vực Vĩnh Sinh, suy cho cùng ngươi đều có thể bị lợi dụng sau đó giết chết, mặc dù có thể đạt được tín nhiệm của bọn họ, nhưng cũng vĩnh viễn là nô tài của bọn hắn."

"Mà đi theo ta, không giống như vậy."

Hàn Tam Thiên mỉm cười: "Có gì không giống nhau?"

Lục Nhược Tâm bỗng nhiên chỉ chỉ chính mình, trong ánh mắt lóe lên một tia mị hoặc câu nhân: "Tuy rằng đều làm chó như nhau, nhưng ít nhất về bên ta ta sẽ cho ngươi làm một con chó đực."

- -----------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui