Chàng Rể Siêu Cấp

Lệnh bài Hàn Tam Thiên đưa, kia thứ trong lúc đại hội luận võ dùng để vào điện Kỳ Sơn, là thứ hàng hiệu do đỉnh Kỳ Sơn đưa cho!

Thời điểm khi Ngưng Nguyệt thấy lệnh bài này, cơ bản có thể tin tưởng nam nhân trước mắt này chính là người thần bí truyền thuyết trong giang hồ! Nghe thấy Ngưng Nguyệt khẳng định, đám nữ đệ tử của Bích Dao càng thêm sôi trào. Dù người thần bí đã ngoài ý bỏ mạng, nhưng trong giang hồ không ít người vẫn nói về truyền thuyết của hắn. Người của Bích Dao tự nhiên cũng nghe qua.

Lúc đầu, các nàng cũng làm xem như truyền thuyết trong thành, nghe một chút. Nhưng nào ngờ được, có một ngày, người thần bí sẽ ở cách các nàng gần như vậy. Càng không nghĩ tới, người thần bí này là minh chủ của họ.

“Trời ạ, đây có nghĩa là, người thần bí thật sự là minh chủ của chúng ta?"

"Không nghĩ ra được, không nghĩ ra được. Đều nói người thần bí vô cùng, dũng mãnh, lực chiến quần hùng, vừa rồi... vừa rồi ngài ấy lật tay, huỷ diệt mười nghìn người. Thì ra... thì ra truyền thuyết là có thật!”

Nữ đệ tử của Bích Dao cung sôi trào!!

Lúc trước Hàn Tam Thiên ở bên ngoài nói, các nàng thật ra cũng giống phần lớn đám người bên ngoài phần, đều cảm thấy Hàn Tam Thiên chẳng qua là giả làm người thần bí, lại hoặc ít nhiều có quan hệ thôi. Nhưng hôm nay sau khi Hàn Tam Thiên khẳng định, họ hiển nhiên khó mà giấu nổi kinh ngạc.

"Hiện tại, cô đã tin tưởng, tôi không có quan hệ với Dược Thần các, ngược lại có thù chứ?" Hàn Tam Thiên cười nói với Ngưng Nguyệt.

Ngưng Nguyệt ngượng ngùng gật đầu: “Thật xin lỗi, minh chủ. Mời minh chủ phát lệnh, bước kế tiếp kế hoạch của chúng ta, Ngưng Nguyệt và đệ tử Bích Dao cung tất nhiên sống chết nghe theo.”

"Thu dọn đồ đạc, ngày kia chúng ta rời khỏi nơi này.".

"Rời khỏi nơi này?” Ngưng Nguyệt sững sờ.

Cơ nghiệp nghìn năm của Bích Dao cung đều ở đây, Ngưng Nguyệt chưa hề nghĩ tới muốn rời khỏi.

“Đám Dược Thần các nếm phải mùi thất bại, tất nhiên sẽ ngóc đầu trở lại. Đến lúc đó, nơi này còn có thể ở sao? Có điều cũng không cần quá lo lắng. Đợi chờ chúng ta đủ mạnh mẽ, tất nhiên tôi sẽ để cho mấy người quay lại Bích Dao cung!"

Nghe được Hàn Tam Thiên nói, Ngưng Nguyệt cũng rơi vào trầm tư. Bây giờ Dược Thần các phong mang chính thịnh, chính là thời điểm thu người. Trận chiến với Bích Dao cung hôm nay khiến chúng mất hết mặt mũi, đương nhiên phải lấy lại thanh danh của mình. Mà khi đó, tất nhiên sẽ là nhưng người tài giỏi của Dược Thần các Bích Dao cung khi ấy, có thể sẽ là đứng trước một trận đấu không có phần thắng nào, hoàn toàn bị áp đảo tấn công.

Khi đó, Bích Dao cung đâu còn khả năng ở lại nữa?! Là chỉ còn giữ lại núi xanh trên danh nghĩa. đây là một sự lựa chọn lớn, bày ra trước mặt Ngưng Nguyệt.

Ngưng Nguyệt trầm mặc hồi lâu, cuối cùng, nàng khẽ cắn môi: “Được! Có điều, minh chủ, sao lại là ngày kia?!"

"Ngày mai tôi còn có chút việc." Hàn Tam Thiên cười cười: “Ngày kia, chúng ta gặp nhau ở chân núi gặp! Ta còn có việc, phải đi trước. Đúng rồi, con rồng bạc kia gọi là Lân Long, sẽ luôn ở phụ cận đợi lệnh. Mấy người có chuyện gì có thể nói cho nó biết, nó sẽ lập tức sẽ tới tìm tôi.”

“Vâng! Ngưng Nguyệt gật đầu.

"Thi Ngữ, Thu Thuỷ, các ngươi đi theo minh chủ, chăm sốc minh chủ cho tốt." Tiếp đó Ngưng Nguyệt nhìn Hàn Tam Thiên nói: “Thi Ngữ và Thu Thuỷ là hai đệ tử ta coi trọng nhất, minh chủ nếu như không chế, ta muốn để các nàng đi theo ngài, hầu hạ ngài cũng được, học được mấy thứ tốt."

Ngưng Nguyệt nói xong, hai ữn tử trẻ tuổi bên cạnh rất nhanh đã đứng dậy. Một người dáng dấp ngọt ngào, một người dáng dấp cao lạnh, ngược lại là mỹ nữ không tồi.

“Ngưng Nguyệt, lòng nghi ngờ của cô quá nặng.” Hàn Tam Thiên bất đắc dĩ cười khổ nói.

“Minh chủ, người hiểu lầm." Ngưng Nguyệt nhẹ nhàng cười một tiếng, gật đầu với Thi Ngữ và Thu Thuỷ, hai nữ nhân lập tức lẫn nhau nhìn một cái, ngay sau đó thi triển pháp chỉ của mình, đánh tới đối phương. Khi hai cỗ pháp thuật gặp nhau giữa không trung, lúc này ở giữa toả ra từng ánh sáng chói lọi. Mà trong ánh sáng, một chấm trắng tròn nho nhỏ bỗng nhiên xuất hiện ở giữa. Theo thời gian trôi qua, đốm nhỏ màu trắng càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn, cuối cùng lớn cỡ trứng gà. Bên trong ánh sáng, toàn thân hạt châu óng ánh, trắng bên trong, trong trắng có xanh, giống như trong suốt, giống như không phải trong suốt!

Hàn Tam Thiên nhướng mày, không hiểu nhìn đốm nhỏ như dạ quang châu giữa hai người: “Đây là ý gì?”

"Ha ha, minh chủ. Đây là Thần Nhan châu trấn bảo của phái ta." Ngưng Nguyệt nói.

"Đây chính là Thần Nhan châu?" Hàn Tam Thiên ngạc nhiên nói.

Tuy nhỏ, nhưng anh xác thực có thể cảm nhận được một loại sức mạnh cường đại ở bên trong nó.

"Không sai, Thi Ngữ và Thu Thuỷ nắm giữ hai chiếc chìa khoá của Thần Nhan châu. Khi các nàng hai người hợp lực liền có thể khiến Thần Nhan châu xuất hiện. Có hai người các nàng đi theo bên cạnh ngài, Thần Nhan châu có thể thời thời khắc khắc bảo vệ ngài."

Xem ra là mình lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, Ngưng Nguyệt cũng không phải là phái người giám thị mình, mà là tương đương đưa cho mình phần quà lớn.

"Thần Nhan châu không chỉ có thể khiến cho người ta kéo dài tuổi thọ, kỳ thật nó còn có một tác dụng quan trọng." Ngưng Nguyệt nhẹ nhàng cười nói.

Hàn Tam Thiên có hơi kỳ quái, khó hiểu nói: "Còn có tác dụng gì nữa?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui