Chàng Rể Siêu Cấp

"Xuyt!".

Một tiếng dài huýt dài bén nhọn vang lên bên cạnh trạm canh gác.

Khi Hàn Tam Thiên quay đầu nhìn lại, ở khu vực khách quý, trên một chiếc ghế da dài, to có một nam nhân ăn mặc xa hoa, lưng đứng thẳng, ngược lại bộ dáng có mấy phần đẹp trai.

Sau lưng của nam nhân có bảy tên to con vạm vỡ, còn có một lão hói đầu gầy yếu như khỉ. Cánh tay của của thô dày, một cánh tay lớn như chân của Hàn Tam Thiên vậy. Ánh mắt của từng người lộ ra hung quang, lão hói đầu mặc dù gầy yếu, y phục đều chống đỡ không được, có điều một đôi mắt chim ưng lại lộ ra sự hung ác.

Lúc này thấy đám Hàn Tam Thiên quay đầu, trên mặt của hắn ta lập tức lộ ra nụ cười vô cùng khinh thường.

"A, đúng rồi. Giới thiệu một chút, vị này là khách quý của chúng tôi, công tử Trương Hướng Bắc." Tên tiếp khách tranh thủ giải thích.

Hàn Tam Thiên nhìn hắn ta một cái, quay đầu lại nói với người tiếp khách: “Đi, không có việc gì, người đi làm việc đi.”

Người tiếp khách gật đầu, rời đi. Hàn Tam Thiên cũng lôi kéo Tô Nghênh Hạ đến khu bình thường.

"Ba vị mỹ nữ lại đi theo tên ngu đần chỉ có thể ngồi khu bình thường, cần gì chứ?" Ngay khi Hàn Tam Thiên vừa mới xoay người muốn rời khỏi, người kia lại đột nhiên lên tiếng mắng.

Lời này khiến Hàn Tam Thiên dừng bước.

Vừa rồi tiếng huýt sáo kia là có ý gì, anh đương nhiên biết rõ, chỉ là không muốn gây chuyện, cho nên đã chọn nhường nhịn. Nhưng không nghĩ tới tên cháu trai này được cho thể diện mà không cần!

"Lấy ba tuyệt sắc của ba vị mỹ nữ, muốn ngồi cũng phải khu khách quý khu mới xứng được."

Thư Ngữ và Thu Thuỷ lập tức quay đầu lại muốn ra tay lại bị Hàn Tam Thiên cản lại. Anh mỉm cười: “Làm gì chứ? Khu vực khách quý khu rất đáng gờm sao?"

"Ha ha, cái tên ngu dốt này, ta là người thế nào chứ?” Trương Hướng Bắc giả ngây giả dại cười với một tên phía sau. Đám người kia nghe nói như thể lập tức cười ha ha.

Cười đủ rồi lúc này hắn mới vỗ mạnh một cái lên ghế của mình: "Đương nhiên không bằng! Từng ghế ở khu vực khách quý khu đều là da chế!"

Tiếp lấy lại trêu tức, cười một tiếng: “Có điều, nói với loại ngu dốt như ngươi, ngươi cũng không hiểu. Dù sao, ngươi không có tư cách vào đây ngồi."

"Thiếu gia, lời này của ngài không đúng rồi. Sao người ta lại không hiểu chứ? Nếu là không hiểu, như thế nào lại dẫn theo ba vị mỹ nữ chui đến đây? Có điều, đáng tiếc, đáng tiếc, thân phận không đủ, không xứng vào nơi này mà thôi. Vừa rồi còn bị người tiếp khách ngăn lại." Một tên đầu trọc ở phía sau lạnh giọng cười nói.

Hàn Tam Thiên không thích quả làm cao, cho nên không muốn đến khu khách quý, không nghĩ tới lại bị đám người u mê, tự tin này giải thích thành như vậy.

"Cho nên, ba vị mỹ nữ, ta phải nhắc nhở các ngươi. Xinh đẹp là vốn liếng của các ngươi, thế nhưng phải đầu tư đúng người. Bằng không mà nói, giày xéo bản thân thế nhưng lại mất cả chì lẫn chài." Trương Hướng Bắc cười ha ha nói.

“Nhà chúng ta thiếu gia mới là chính chủ của các ngươi, chớ nên lãng phí thanh xuân của mình với tên đần độn đó." Tên đầu trọc phí tiếp tục nói.

Ngay khi Hàn Tam Thiên chuẩn bị nói chuyện, Thơ Ngữ và Thu Thuỷ cũng đã muốn rút kiếm ngay tại chỗ.

"Nếu như các ngươi lại dám vũ nhục minh chủ của chúng ta, ta sẽ giết các ngươi!”

"Không sai, minh chủ chúng ta là người để các ngươi có thể mở miệng mắng một tiếng ngu đần sao?"

Lúc đầu Hàn Tam Thiên đã có ơn cứu mạng các nàng, thêm vào đó hành động hôm nay của anh khiến các nàng cảm thấy mình được Hàn Tam Thiên coi trọng, cho nên trong lòng rất ấm áp. Bây giờ thấy người khác châm chọc Hàn Tam Thiên như thế, Hàn Tam Thiên còn không chịu được, hai nha đầu cũng đã triệt để tức giận.

Hai người họ vừa nhấc kiếm, bẩy tên đại hán vạm vỡ sau lưng Trương Hướng Bắc lập tức căng cứng cơ bắp, bảo trì cảnh giác.

“Haizz, đều buông lỏng một chút đi!" Trương Hướng Bắc vô cùng không để ý khoát khoát tay, quay đầu lại nhìn về phía Thơ Ngữ và Thu Thuỷ, buồn cười nói: “Minh chủ? Hắn là minh chủ của các ngươi? Ta thao. Từ lúc nào, một tên ngu đần cũng có thể làm minh chủ?!"

"Đúng vậy, tiểu cô nương, các ngươi đây là bị người tẩy não à?"

"Các ngươi ngược lại nói một chút, là minh chủ gì, ta cam đoan bọn ta sẽ không cười."

Một đám người lại cười vang.

Sắc mặt Thơ Ngữ khí ửng đỏ: “Ta sợ nói ra sẽ hù chết các ngươi!”

"Không sai." Giọng của Thu Thuỷ cũng lạnh lùng.

“Ôi ôi ôi, nhanh hù chết ta, nhanh hù chết ta đi." Trương Hướng Bắc cố ý làm ra dáng vẻ rất sợ hãi, trong ánh mắt nhìn về phía Thu Thuỷ, Thơ Ngữ lại tràn đầy trêu tức.

“Giật tai chó của ngươi nghe cho rõ. Liên minh người thần bí!" Thơ Ngữ tức giận quát.

“Liên minh người thần bí?” Tám người ở sau và Trương Hướng Bắc, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sững sờ, sau đó đột nhiên cười ha ha lên tiếng. Một đám người cười ngửa, ôm bụng cười.

“Ha ha ha ha, mẹ chứ, cười chết lão tử, liên minh người thần bí!"

“Ai nha, ta cũng cho là ta có thể nhịn cười được. Kết quả, con mẹ nó chứ nhịn không được, ha ha ha ha."

Thơ Ngữ, Thu Thuỷ càng tức hơn nữa. Nếu như không phải Hàn Tam Thiên đưa tay ngăn cản, các nàng hận không thể lập tức xông lên, chặt mấy tên tiện nhân này thành thịt băm.

"Buồn cười như vậy sao?" Lúc này, Hàn Tam Thiên nhịn không được nhíu mày.

"Mẹ chứ, tên ngu này còn hỏi ta có buồn cười hay không. Ha ha!”

“Mẹ hắn, thật là khờ mà. Mẹ, nhìn qua thì ngốc nhưng lão tử chưa thấy qua ngốc như vậy, còn là minh chủ của liên minh người thần bí? Ai nha, cười chết ta."

Rồi Trương Hướng Bắc đột nhiên dẫn một đám người đứng đây, trên mặt từng tên đều viết đầy chế giễu, sau đó bọn chúng kỳ quái đứng thành một đoàn.

- -----------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui