Chàng Rể Siêu Cấp

Minh Vũ không hiểu nhìn Hàn Tam Thiên, không biết anh muốn làm gì.

Không phải trước đó anh muốn giết người này sao? Làm sao bây giờ mình muốn giết, anh lại lên tiếng ngăn cản chứ?!

"Ta hỏi ngươi, rốt cuộc là ai đang xúi giục các người làm những thủ đoạn phi pháp và mua bán này? Các ngươi và thành chủ Lộ Thủy thành có phải cùng một nhà hay không?" Hàn Tam Thiên lạnh lùng nói.

Nghe được lời của Hàn Tam Thiên, nhất là khi Hàn Tam Thiên nói ra Lộ Thủy thành, trong mắt người này thoảng qua một tia khủng hoảng, chỉ tiếc, ban đầu Lộ Thủy thành bị đám người Diệp Cô Thành làm rối, dẫn đến sự tò mò của Hàn Tam Thiên nên bị đánh rắn động cỏ.

"Ta không biết, cái này... Những thứ này đều là cha ta làm, các ngươi, các ngươi tìm ông ta đi." Trương Hướng Bắc cuống quít nói.

"Cha ngươi cũng trả lời như vậy, bảo chúng ta tới hỏi ngươi, cho nên, bị chúng ta.." Thi Ngữ lạnh lùng một tiếng, kế tiếp làm ra một động tác cắt cổ.

Trương Hướng Bắc bị sợ tới run một cái, nghe thấy cha mình bị giết, phòng tuyến cuối cùng trong lòng Trương Hướng Bắc cũng hoàn toàn tan vỡ.

"Nếu như ngươi nói ra chủ mưu sau màn, ta có thể tha cho ngươi một cái mạng." Hàn Tam Thiên lạnh lùng nói.

"Dù sao cha ngươi đã chết, di sản khổng lồ của Trương gia các ngươi coi như tất cả thuộc về ngươi, sau này cũng không ai có thể quản ngươi." Tô Nghênh Hạ đệm thêm vào.

Không thể không nói, nếu như nói lời của Hàn Tam Thiên là trực tiếp dùng bạo lực phá hủy phòng tuyến trong lòng Trương Hướng Bắc, như vậy, Tô Nghênh Hạ chính là để cho Trương Hướng Bắc tự phá hủy phòng tuyến trong lòng mình.

"Ngươi thật sự sẽ tha cho ta một mạng?" Trong mắt Trương Hướng Bắc dấy lên dục vọng, nuốt nước miếng một cái, hỏi Hàn Tam Thiên.

"Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy!"

Lấy được câu trả lời khẳng định của Hàn Tam Thiên, Trương Hướng Bắc cắn răng một cái: Được, ta nói."

Cho dù là cha con, ở lợi ích trước mặt, cũng trở nên cực kỳ đáng buồn, ít nhất với Trương Hướng Bắc thì nhạt như máu lạnh.

"Chúng ta và Lộ Thủy thành quả thật đều là cùng phục vụ một người, sau khi Lộ Thủy thành xảy ra chuyện, Thanh Long thành chúng ta lại là thành nơi người kia phát triển chính, chúng ta gần như mỗi ngày đều sẽ bắt không ít nữ tử, sau đó chia nhóm lần lượt dâng lên cho người kia." %3D

"Mục đích các ngươi làm như vậy cũng không phải là đem những cô gái kia bán vào thanh lâu chứ? Những thứ kia cô gái đâu?" Hàn Tam Thiên đạo.

"Cụ thể làm gì ta không biết, nhưng có thể khẳng định là không phải bán vào thanh lâu." Trương Hướng Bắc khẳng định nói, hắn vốn tưởng rằng cũng là bán vào thanh lâu, cho nên giống như Lộ Thủy thành, sẽ hãm hại một ít nữ tử trước, nhưng lúc giao hàng lại bị la, đương nhiên hắn không hiểu, dẫu sao, chỉ cần là nữ thì vào thanh lâu không phải đều giống nhau sao, nhưng cha nói cho hắn, chuyện không phải là như vậy.

"Đến nổi những nữ tử kia..." Trương Hướng Bắc nói đến đây, sợ hãi nhìn một cái Hàn Tam Thiên.

"Các nàng... Các nàng rốt cuộc bị làm gì ta không biết, những nữ tử không được sẽ bị diệt khẩu ngay tại chỗ, mà những người nộp, cũng... Cũng vĩnh viễn đều không thấy lại được cõi đời này nữa." Trương Hướng Bắc cúi đầu vừa nói vừa sợ mình bị đánh, ngay cả giọng nói cũng tràn đầy xấu hổ.

Đám nữ nhân Tô Nghênh Hạ không khỏi hít một hơi lạnh, đây cũng chính là nói nữ tử bị bắt tới đây, vô luận như thế nào số mạng đều sẽ bị thảm, bởi vì chờ đợi các nàng đều là cái chết!

Hàn Tam Thiên cau mày, cần một đám nữ tử lớn như vậy làm cái gì?

Hiến tế người sống sao?! Nhưng cũng không cần nhiều người như vậy chứ.

"Chẳng lẽ... Là luyện tà công gì đó?" Minh Vũ nhướng mày một cái.

Hàn Tam Thiên gật đầu một cái, thật ra thì đây cũng là suy đoán trước mặt của Hàn Tam Thiên, mặc dù anh không biết cụ thể là luyện tà công gì, nhưng từ xưa tới nay cũng có không ít người lợi dụng đồng nam đồng nữ để luyện chế tà công.

Nếu là như vậy, quả thật đã có thể giải thích rõ hành vi bắt những nữ hài tử trước mắt này rồi.

"Người cùng tiếp xúc với các ngươi kia là ai? Đi đâu có thể tìm được hắn, hắn tên là gì?" Hàn Tam

Thiên lạnh lùng nói.

"Cái đó thì ta không rõ lắm, những chuyện này từ trước đến giờ đều là cha ta tự mình thao túng, ta mặc dù cũng đi theo mấy lần, nhưng mỗi lần địa phương cũng không giống nhau, hơn nữa đối phương còn chủ động liên lạc với cha ta." Trương Hướng Bắc ngoan ngoãn nói.

"Chỉ nhiều thôi?" Hàn Tam Thiên hơi có chút khó chịu.

"Đúng vậy, chỉ nhiêu thôi, đại gia, nhưng thứ ta biết toàn bộ đều nói với người rồi, bây giờ có thể bỏ qua cho ta chứ?" Trương Hướng Bắc khẩn trương nói.

"Có thể, ta đã nói nhất định giữ lời, ngươi nói đi, ngươi muốn ta để cho ngươi một con ngựa." Hàn Tam Thiên nói.

"A? Cái gì!" Trương Hướng Bắc sửng sốt một chút, hiển nhiên không hiểu ý của Hàn Tam Thiên.

Ba nữ nhân nghe nói như vậy, nhất thời không khỏi phốc xuy cười ra tiếng, ngay cả Minh Vũ lúc này cũng không khỏi hơi nhếch miệng lên.

Lúc này Trương Hướng Bắc mới ý thức được mình bị đùa bỡn, tha mình một lần thì ra là cái ý này?!

"Không muốn đùa bỡn ta, đại gia, ngài không thể đùa bỡn ta." Trương Hướng Bắc nhất thời khóc không ra nước mắt.

Nhưng lúc này Hàn Tam Thiên cũng khẽ mỉm cười, chậm rãi tới gần hắn.

- -----------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui