Chàng Rể Siêu Cấp



Ngày hôm sau, mặt trời vừa mới ló rạng, bên trong thành Thiên Hồ, Phù Thiên và vài vị cao tầng của Diệp gia cũng dẫn đầu hơn mười vạn tinh binh bên trong thành, cưỡi dị thú, chậm rãi tiến về phía chân núi của phái Hư Vô, thêm mấy chục đại quân của Dược Thần các, ẩn dấu trong đại quân này, giống như hổ đói rình mồi, nhìn chằm chằm vào nhau.

Giờ thìn.

Nơi ngọn núi của phái Hư Vô, bỗng nhiên có một tiếng nổ lớn. Ngay sau đó, đột nhiên ở giữa không trung mây trắng trải rộng, một cột sáng như điềm lành từ trên đỉnh núi toát ra.

Dưới ánh sáng tốt lành ấy, một cỗ sức mạnh như một cái lồng, hiện ra thành nửa vòng tròn hình cung chậm rãi mở ra, một dãy núi khổng lồ gồm sáu đỉnh núi chậm rãi xuất hiện ở trước mắt mọi người.

Đến khi sức mạnh hoàn tàn bộc phát ra, sáu đỉnh núi và chủ điện hoàn toàn hiện ra ở trước mắt mọi người, đồng thời, cũng hoàn toàn liên kết hai ngọn núi ban đầu bị ngăn cách.

Phái Hư Vooddax hoàn toàn mở ra cấm chế của môn phải, hiện ra chân thân.

“Ha ha, nhìn thấy không, ngươi coi người khác là thân nhân của mình, muốn giúp đỡ bọn họ, nhưng người ta lại coi ngươi như sói đói, còn cảnh cáo ngươi đừng có tới gần, nếu không sẽ dùng cấm chế đến để tiếp đón ngươi. Mà kẻ địch chân chính thì sao? Người ta mở cửa đón khách, giống chó vẫy đuôi mừng chủ. Để ta nói cho mà nghe, ngươi đang ép mặt mình vào cái mông lạnh của người ta, vẫn nên bớt bớt lại đi.”

Bên trong căn phòng tranh, bởi vì hoàn cảnh có chút đơn sơ, một đêm qua Phù Mãng cũng chưa được nghỉ ngơi cho tốt, sau khi nhìn thấy dị tượng trên núi, không nén giận được mà nói.

“Đúng vậy, minh chủ, phái Hư Vô quả thật là không biết tốt xấu, thật sự không hiểu vì sao ngài còn muốn chúng ta ở lại gần đây."

Thu Thủy cũng không vừa lòng mà nói.

Nàng ta cũng không phải vì quyết định của Hàn Tam Thiên mà cảm thấy không vừa lòng, mà không vừa lòng vì Hàn Tam Thiên đối xử như vậy với phải Hư Vô.

Dùng thơ ca để mà nói, thì sẽ nói là bọn họ không xứng đáng.

“Rốt cuộc phái Hư Vô là nơi đầu tiên mà Tam Thiên đến ở thế giới Bát Phương, mặc dù nhớ lại có ngọt có đắng, nhưng chung quy lại đối với nơi này Hàn Tam Thiên vẫn có chút tình cảm, huống hồ, Tần Sương sư tỷ cũng ở phái Hư Vô."

Tô Nghênh Hạ biết suy nghĩ của Hàn Tam Thiên, nhẹ nhàng giải thích với mọi người.

Hàn Tam Thiên không nói gì, nhưng với những gì mà Tô Nghênh Hạ đã nói anh cũng không có ý kiến gì, bất kể phái Hư Vô có đối xử với anh như thế nào, nhưng dù sao khi ở trong ấy, Hàn Tam Thiên đã chậm rãi tu luyện pháp môn của thế giới Bát Phương, cũng ở nơi này, anh đã học xong Vô tướng thần công, khiến cho trước đây anh có thể thuận buồm xuôi gió được.

Tuy rằng ở phái Hư Vô có rất nhiều người đối xử không tốt với Hàn Tam Thiên, nhưng, không nhìn mặt tăng cũng phải nhìn mặt phật, tình cảm của Tần Sương, Hàn Tam Thiên không thể không lo lắng.

Nhưng mà, nguyện vọng trước khi chết của Chu Dĩnh, Hàn Tam Thiên vẫn phải làm, đó là Lâm Mộng Tịch, cho nên anh mới nói ra yêu cầu ấy.

"Chuyện này, ta cũng đồng ý với suy nghĩ của Tam Thiên và Nghênh Hạ, ngoại trừ Tần Sương ra, phái Hư Vô quả thật cũng có người đối xử không tệ với Hàn Tam Thiên."

Lân Long cũng nói.

"Tam Thiên có tình có nghĩa là chuyện tốt, nhưng vấn đề là người khác cũng không cho chúng ta sắc mặt tốt.”

Phù Mãng buồn bực nói.

Đang nói chuyện, bỗng nhiên trong không trung xuất hiện mấy chục đạo ánh sáng. Ngay sau đó, có ngàn vạn bóng người theo sát ở phía sau, một đường hướng thẳng về phía phái Hư Vô.

Đợi cho đám người này đi vào rồi, cái lồng sức mạnh trên không trung kia của phái Hư Vô lại một lần nữa mở ra.

"Ngươi xem đi...."

Phù Mãng không nói gì mà xòe hai tay ra, có chút bất đắc dĩ.

"Xem ra, đại chiến ở dưới chân núi cũng đã sắp bắt đầu rồi.”

Hàn Tam Thiên cười đau khổ nói.

Bách Hiểu Sinh gật đầu nói:

“Vừa rồi nhất định là người của Dược Thần các đi vào, nhìn như vậy, trình độ rèn luyện quân sự hàng ngày của Phù Thiên quả thật là rất bình thường, chắc là trước đây cũng không biế phái Hư Vô đã âm thầm đầu phục Dược Thần các rồi. Bây giờ còn đang ở dưới chân núi giằng co một trận, một khi hai bên giao chiến với nhau, phái Hư Vô phát động tập kích từ trên núi, thì hai nhà Phù Diệp giống như bị tấn công từ hai phía, thảm bại cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi."

"Chúng ta nên làm cái gì đây? Rốt cuộc cũng không thể trơ mắt nhìn hai nhà Phù Diệp bị đánh gọng kìm được chứ? Tuy rằng hai nhà Phù Diệp ta cũng không vừa mắt lắm, nhưng nếu như ngay từ bước chiến đấu đầu tiên mà đã tan tác, để cho Dược Thần các có thể đánh sâu vào, đối với chúng ta cũng không có ích lợi gì."

Phù Mãng nhíu mày nói.

"Tam Thiên, thứ duy nhất chúng ta có thể làm, chỉ có thể tấn công phái Hư Vô, cam đoan sự an toàn của hai nhà Phù Diệp." Phù Ly nói.

“Đáng tiếc lúc ấy Tam Thiên lại cảm thấy thu phục được phái Hư Vô thì nhất định không có vấn đề gì nữa, cho nên những người đầu nhập vào chúng ta, chúng ta cũng không mang người nào ra ngoài, nên giờ chỉ dựa vào mấy người chúng ta ư? Muốn ngăn cản người của phái Hư Vô và Dược Thần các, nói dễ hơn là làm!”

Phù Mãng bất đắc dĩ nói.

Mọi người nói xong, cùng nhau nhìn về phía Hàn Tam Thiên, đợi Hàn Tam Thiên ra chỉ thị tiếp theo.

Hàn Tam Thiên cau mày, rất nhanh trong đầu đã tự hỏi, một lát sau, anh nhíu mày nói:

“Chờ một chút đi."

"Chuyện này....

Phù Mãng khó hiểu nhìn về phía mọi người, mọi người cũng đưa mắt nhìn nhau.

Nhưng mà, nếu như Hàn Tam Thiên đã lên tiếng, mọi người vẫn sẽ thành thành thật thật mà đi theo anh về tới căn phòng tranh nhỏ.

Trong phái Hư Vô. Diệp Cô Thành dẫn theo mười hai quỷ thần sứ giả Độc thần của Dược Thần Các, đám người Ngô Diễn, cùng với hơn chín ngàn đệ tử của Dược Thần các, cứ thế mà tiến vào trong lĩnh vực giữa không trung của phái Hư Vô, giương mắt nhìn lên, chỉ thấy một đoàn người rậm rạp.

“Đại thống lĩnh, dựa theo kế hoạch, chúng ta không phải là nên ngay lập tức chỉnh đốn quân mã hay sao? Khi phong hỏa ở bên ngoài xuất hiện, chúng ta sẽ bắt đầu giết ư?”

Lúc này một trong mười hai tên quỷ thần đứng bên cạnh Diệp Cô Thành nhẹ giọng nhắc nhở nói.

Dựa theo kế hoạch xuất chinh của đại nguyên soái là Tiên Linh sư thái thuộc Dược Thần các, một khi Dược Thần các chiếm được phái Hư Vô, sẽ phát động tấn công quân đoàn của hai nhà Diệp Phù ở dưới chân núi, mà lúc này bọn họ sẽ mang người của phái Hư Vô đánh bọc lại, khiến cho đại quân của hai nhà Phù Diệp gặp cảnh hai phía là địch, sau đó sẽ tan tác.

Về phần ngọn núi phía sau phái Hư Vô, phía thành Thủy Lam, đoàn quân của Phù gia, nhân số cũng không nhiều lắm. Chỉ cần chiến dịch phía thành Thiên Hồ này có thể giải quyết thật nhanh,

"chang-re-sieu-cap-2101-0"

"chang-re-sieu-cap-2101-1"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui