Chàng Rể Siêu Cấp

Vừa rồi thủ phong trưởng lão và Ngũ Lục phong trưởng lão còn đĩnh đạc giờ cũng nói không nên lời nữa, trơ mắt nhìn, người nào cũng thấy lo lắng.

“Cô Thành, tên Hàn Tam Thiên này quả đúng là không hề đơn giản giống như trong tưởng tượng của chủng ta, quả nhiên du sơn ngoạn thủy cũng chỉ là để mê hoặc chúng ta mà thôi, việc này không thể chậm trễ được, chúng ta phải nhanh chóng phái người lại ngăn cản, đồng thời còn phải thu quân quay về đại bản doanh trợ giúp Vương Hoãn Chi. Bây giờ hai đội quân đều đóng quân cách đại bản doanh khá xa, một khi để cho Hàn Tam Thiên thừa dịp mà đánh vào, hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi.”

Lúc này Ngô Diễn gấp giọng nói.

Diệp Cô Thành suy nghĩ một lát, bây giờ đây đúng thật là chuyện quan trọng nhất.

Nếu như Vương Hoãn chi có xày ra chuyện gì không hay, tương lai của Diệp Cô Thành hắn cũng sẽ không còn nữa.

“Cũng may là chúng ta có không ít gian tế ở trong phái Hư Vô, Hàn Tam Thiên phòng được một người,không thể nào phòng được hai người, thậm chí còn có nhiều hơn nữa.”

Thủ phong trưởng lão nói.

“Lấy bản đồ đến đây."

Diệp Cô Thành không để ý đến hắn ta, lớn tiếng quát lớn, rất nhanh Ngô Diễn đã lấy ra một tấm bản đồ trải ở trước mặt Diệp Cô Thành.

Sau khi Diệp Cô Thành xem bản đồ một cách cẩn thận rồi, sắc mặt biến thành kinh hãi.

Quả nhiên phái Hư Vô vẫn còn mấy con đường nhỏ có thể đi vòng xuống núi.

"Mọi người, nghe lệnh."

Diệp Cô Thành lạnh giọng quát lớn, quét mắt nhìn tất cả mọi người, uy nghiêm nói:

"Ngô Diễn sư bá ngươi ngay lập tức dẫn theo một vạn quân, truy kích theo, sư phụ dân theo một vạn quân theo bên cạnh phối hợp tác chiến, tùy lúc trợ giúp nhau, những người khác theo ta dẫn dắt đại quân, một đường chạy về đại bản doanh.”Sắp xếp như thế, thì có thể từ dưới chân núi phái Hư Vô, một đường tiêu diệt quay về đại bản doanh, đảm bảo sẽ không bỏ sót đội quân của Hàn Tam Thiên.

"Vâng!"

Mọi người nghe lệnh, vội vàng đi sắp xếp.

Sau đó không lâu, đội quân đóng ở dưới chân núi phái Hư Vô của Diệp Cô Thành liền thừa dịp đêm tối, chia làm ba nhánh nhỏ, chậm rãi hướng về phía đại bản doanh mà rút quân.

Cảnh tượng đám người Diệp Cô Thành vội vàng, ra roi thúc ngựa, chỉ sợ đuổi không kịp đội quân đánh úp của Hàn Tam thiên.

Nhưng mà, sau hơn nửa giờ, sự lo lắng của đám người Diệp Cô Thành lại chậm rãi biến thành sự nghi ngờ, lại sau nửa canh giờ nữa, rốt cuộc ba nhánh quân cũng tụ họp cách đại bản doanh một km.

Từ xa nhìn lại, đại bản doanh sóng yên biển lặng, dường như vẫn chưa hề có kẻ địch nào tập kích.

"Hàn Tam Thiên đâu?”Diệp Cô Thành vội vàng hỏi Ngô Diễn,

"Một đường đến đây, chúng ta chưa hề phát hiện ta tung tich gì của kẻ địch."

Ngô Diễn nói.

Thủ phong trưởng lão cũng lắc đầu, hắn ta phụ trách đường thường, lúc nào cũng có thể tiếp ứng tổng quân đi ở đường chính, cùng với đội quân đi ở đường nhỏ của Ngô Diễn, nhưng đáng tiếc chính là, đi thẳng một người, không hề có nguy hiểm nào.

"Con mẹ nó, người đi đâu rồi.”

Diệp Cô Thành vội vàng luống cuống liếc mắt nhìn về phía trước.

Làm gì có đội quân nào của Hàn Tam Thiên chứ, chẳng lẽ còn là đại quân lình hồn hay sao? Bỗng nhiên có thể biến mất được?

Nhưng đúng lúc này, lều trại ở đại bản doanh mở ra, Vương Hoãn Chi mang theo mây người, dưới sự dẫn dắt của các đệ tử, đi thẳng về phía đám người của Diệp Cô Thành.Sau khi nghe thấy tin tức của các đệ tử thủ vệ, Vương Hoãn Chi liền cảm thấy rất kỳ lạ, đi đến trước mặt Diệp Cô Thành, Vương Hoãn Chi rất kỳ quái và khó chịu nói:

"Cô Thành, lúc này ngươi không phải là đang canh giữ ở dưới chân núi phái Hư Vô hay sao? Tại sao lại mang theo nhân mã chạy về đây vậy?"

Diệp Cô Thành có chút xấu hổ, vội vàng hành lễ rồi giải thích:

"Bẩm bảo tôn chủ, sau khi thu được tin tức rằng chiều nay Hàn Tam Thiên cố ý du sơn ngoạn thủy, che mắt chúng ta, thật ra là muốn chơi ám chiêu, đánh lẻn đại bản doanh của chúng ta, cho nên Cô Thành mới lĩnh quân chạy một đường về để trợ giúp.”

"Có phát hiện gì không?”

Vương Hoãn Chi nhíu mày nói.

Diệp Cô Thành thành thành thật thật lắc đầu:

“Nhắc đến thấy cũng lạ, chúng ta đã chia binh ra ba đường, một đường sắp xếp chạy về, nhưng đội quâncủa Hàn Tam Thiên lại giống như là biến mất vậy."

“Biến mất?”

Vương Hoãn Chi nhướng mày:

“Muốn che dấu một người có lẽ sẽ rất dễ dàng, nhưng muốn che dấu một đội quân cả trăm cả ngàn người, nói dễ hơn là làm."

Làm!

Bỗng nhiên, bên trong bóng đêm, ngọn núi lớn ở phía xa xa, một tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa vang lên, đồng thời một đạo ánh sáng chiếu sáng nử cái sơn cốc.

Loáng thoáng ở bên trong, mọi người vẫn có thể nghe được tiếng kêu nổi lên bốn phía, mà ở dưới ảnh lửa, lại là mấy đạo kiếm ảnh.

Nguy rồi."

Lúc này Vương Hoãn Chi gấp giọng quát, cả gương mặt trở nên vô cùng dữ dọn:

“Đó chính là nhánh bộ đội của thành Thiên Lam mà chúng ta dùng để mai phục Phù gia."Gương mặt Diệp Cô Thành xám như tro tàn:

“Chúng ta. Chúng ta..."

"Con mẹ nó."

Chát một tiếng, Vương Hoãn Chi tát một cái thật mạnh lên mặt Diệp Cô Thành, cả người tức giận đến mức trực tiếp động tay động chân, mắng:

"Chủng ta trúng kế rồi."

Cơ thể Diệp Cô Thành khẽ lung lay một cái, hai mắt vô thần nhìn gió lửa tận trời ở phía xa xa.

Vương Hoãn Chi trực tiếp phun ra một ngụm máu từ trong miệng, nếu như lão ta không phải là một tên bản thần, thì suýt chút nữa đã không thể chịu đựng được rồi.

Người phái Hư Vô, ngơ ngác nhìn nhau...

Diệp Cô Thành nhíu mày lại, giọng điệu lạnh lùng

nói:

"Làm sao vậy?"

"Tin tức mà Hàn Tam Thiên rải ra là giả, du sơn ngoạn thủy cũng chỉ là giả vờ thôi. Trên thực tế hắn đang mượn cơ hội để quan sát địa thế, để có thể quấy nhiễu và vây khốn chúng ta, bí mật dẫn dắt lính tinh nhuệ, đánh thẳng vào tổng bộ của tôn chủ.”

Người mới tới gấp giọng nói.

“Những lời này là thật sao?"

"Hàn Tam Thiên đã bắt đầu tập hợp đệ tử của phái Hư Vô rồi, lúc này, chắc là cũng đã xuất phát."

Người nọ nói.

"Am!"

“Con mẹ nó, Hàn Tam Thiên khốn kiếp.”

Nghe thấy tin tức ấy, Diệp Cô Thành tức giận không thể nhịn được, dùng một quyền trực tiếp đánh nát cái bàn rượu ở trước mặt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui