Chàng Rể Siêu Cấp

Vừa nghe thấy cái tên ngày, ngay lập tức các đệ tử không nhịn được mà nắm chặt thương.

Cho dù đạo lưu quang kia đã đi xuyên qua bầu trời của bọn họ, dần dần biến mất ở phía đường chân trời.

Nhưng ám ảnh mà Hàn Tam Thiên để lại trong lòng các đệ tử, thật sự là quá lớn.

“Con mẹ nó, đó thật sự là Hàn Tam Thiên hay sao?"

“Đã khuya như vậy rồi, hắn còn đi đâu nữa?"

“Chẳng lẽ là đi gọi viện binh hay sao?"

Vài vị trưởng lão đứng hai mặt nhìn nhau, không biết nên làm gì, Ngô Diễn và Diệp Cô Thành cũng thì thào nhìn theo nơi mà đạo lưu quang kia biến mất, ánh mắt rất phức tạp.

“Có phải là Hàn Tam Thiên đang chạy trốn hay không?"

Bỗng nhiên Thủ phong trưởng lão lại suy đoán.

"Ngô Diễn sư bá, ngươi thấy như thế nào?"

Diệp Cô Thành hơi thu ánh mắt lại, nhíu mày hỏi.

Ngô Diễn lắc đầu:

"Chắc không phải là chạy trốn đâu. Muốn chạy, hắn đã chạy từ lâu rồi. Nhưng mà, dựa vào đạo tàn ảnh vừa mới xẹt qua kia, chiếc búa màu vàng kia thật sự quá chói mắt, hình như đúng là Hàn Tam Thiên. Nhưng mà ta cũng không rõ, đã trễ thế này rồi, hắn còn bay qua đỉnh đầu của chúng ta, muốn làm gì vậy? Hắn định đi đâu chứ?”

"Chẳng lẽ là đi gọi viện binh hay sao?"

Diệp Cô Thành lo lắng nói.

"Bọn họ làm gì có cứu binh nào chứ? Trơ mắt nhìn bọn họ bị bao vây, ai lại đồng ý đến thay bọn họ chịu họa chứ?"

Những gì mà Ngô Diễn nói đã phủ quyết nghi ngờ này của Diệp Cô Thành.

"Cái này cũng không phải, cái kia cũng không phải, vậy rốt cuộc là như thế nào?"

Thủ phong trưởng lão rất không kiên nhẫn nói.

Bây giờ chuyện gì Diệp Cô Thành cũng nghe theo ý kiến của Ngô Diễn, điều này kiến cho ông ta rất tức giận, bây giờ Diệp Cô Thành ngày càng không nghe theo những gì ông ta nói nữa, đương nhiên là Thủ phong trưởng lão sẽ không vui rồi.

“Vì đề phòng chuyện ngoài ý muốn, hay là để cho các đệ tử cần thận hơn một chút. Nếu như Hàn Tam Thiên vẫn chưa đi ngủ, vậy chứng minh rằng việc đánh úp bất ngờ vẫn có thể xảy ra bất cứ lúc nào.”

Ngô Diễn suy nghĩ nửa ngày, sau đó nói ra sắp xếp của chính mình.

Diệp Cô Thành gật gật đầu, dặn dò thuộc hạ:

“Thông báo cho các đệ tử biết, Hàn Tam Thiên đã xuất hiện, để cho bọn họ xốc lại tinh thần, nếu như xảy ra sai sót gì, ta sẽ lấy đầu bọn ra ra thị chúng."

“Vâng!”

Sau khi phân phó xong, đám người Diệp Cô Thành lại đứng đợi thêm mấy phút, sau khi không thấy bóng dáng Hàn Tam Thiên trở về, lúc này mới dặn dò thêm vài câu, về lại trong lều trại.

Giống như đám người của Diệp Cô Thành còn có quân chủ lực của Dược Thần các và nhánh quân tiền tuyến của Tiên Linh sư thái, tất cả bọn họ đều vì sự xuất hiện bất ngờ của Hàn Tam Thiên mà vô cùng kinh hoảng, nhưng khi nhìn thấy Hàn Tam Thiên chỉ là xẹt qua trên không trung, bay về phía xa xa, lại càng hoang mang hơn.

Nhưng mà, Hàn Tam Thiên cũng chỉ bay về phương xa, gần nửa canh giờ cũng không có động tĩnh gì.

Một đám người cũng dần dần buông lỏng cảnh giới.

Nhưng không lâu sau khi đám người buông lỏng cảnh giác, Diệp Cô Thành cũng vừa mới nằm lên trên giường chuẩn bị nhắm mắt nghì ngơi, lại nghe thấy một tiếng hô lớn bên ngoài lều trại:

"Báo!"

Diệp Cô Thành rất không kiên nhẫn mà rống lớn một tiếng:

"Chuyện gì?"

“Lưu quang. Lại xuất hiện."

Vừa nghe thấy những lời này, ngay lập tức Diệp Cô Thành cùng vài vị trưởng lão khác cũng ngồi dậy từ trên giường, ngay cả giày cũng không đi, vội vàng chạy ra bên ngoài. Lúc này, trên không trung lại xuất hiện một đạo lưu quang xẹt qua, bay thẳng về phía phái Hư Vô.

Các đệ tử của Dược Thần các lại một thần nữa thắt chặt dây thần kinh, từng phút từng giây đều chú ý động tĩnh phía bên phái Hư Vô.

Nhưng nhìn hơn mười phút, phía phái Hư Vô vẫn không hề có động tĩnh gì như cũ. Giống như Hàn Tam Thiên lúc vừa mới bay ra vậy, không hề có chuyện gì.

“Con mẹ nó, hắn muốn làm gì vậy chứ?"

Diệp Cô Thành tức giận, xốc quần áo lên quát lớn.

Sau khi mắng xong, hắn ta xoay người đi vào doanh trướng, mấy vị trưởng lão cũng đi theo vào bên trong.

Người trước người sau nhắm mắt đi vào giấc ngủ.

Không biết vừa yên bình được bao lâu, đúng vào lúc bọn họ rơi vào giấc ngủ, chuẩn bị tiến vào giấc mơ đẹp, bên ngoài lều lại có một tiếng hét lớn:

"Báo!"

Chỉ một tiếng mà Diệp Cô Thành đã nâng mông ngồi dậy ngay lập tức, trên gương mặt đều tràn ngập vẻ tự cao và không kiên nhẫn, cũng không hỏi nhiều câu nào, trực tiếp mang theo mấy vị trưởng lão tức giận lao ra phía bên ngoài.

Lại một đạo lưu quang hiện lên, bay về phía phương xa.

Vào lúc bốn giờ sáng, lại có một đạo lưu quang một lần nữa bay về phía xa xa, trên gương mặt đám người Diệp Cô Thành, từ khiếp sợ đến tức giận, từ tức giận đến bây giờ lại không thèm để ý đến, nếu như muốn nói đến một sự thay đổi nào đó, vậy cũng chỉ là vẻ mặt mệt mỏi đến mức không muốn nói gì của bọn họ.

Trong suốt mấy canh giờ, dường như Hàn Tam Thiên đã bay tới bay lui, không biết đã đi lại bao nhiều lần.

Mỗi một lần như vậy, hắn lại bay ra ngoài, ước chừng tầm nửa giờ sau lại trở về, sau đó ở phải Hư Vô mấy chục phút lại bay đi.

Thật thương cảm cho đám người Dược Thần các, bởi vì mỗi lần Hàn Tam Thiên bay ra bay vào, lại phải cảnh giác từng phút từng giây.

Một đêm nay, dường như bọn họ không thể nào ngủ được yên giấc, đặc biệt là đám người Diệp Cô Thành rất tức giận, bởi vì bọn họ là lá chắn đầu tiên chống lại phái Hư Vô, trọng trách vô cùng nặng nề, cho nên mỗi lần Hàn Tam Thiên bay qua, không thể nghi ngờ gì khiến bọn họ luôn phải cảnh giác cao độ.

"Con mẹ nó."

Diệp Cô Thành tức giận quát lớn, nổi giận đùng đùng quay trở về trong lều.

Sau khi tiến vào trong lều một lúc, Ngũ Lục phong trưởng lão liền nằm lại trên chiếc giường nhỏ của mình, đối với bọn họ mà nói, họ phải nhanh chóng nắm chắc thời gian để nghỉ ngơi.

Kết quả, vừa mới nằm xuống, Diệp Cô Thành đã trực tiếp vọt qua, dùng một cước đá vào giường của hai người, hai người chỉ cảm thấy giường run mạnh một lát, bị dọa đến mức hốt hoảng ngồi dậy.

“Ngủ, ngủ, ngủ, con mẹ nó ngủ cái khỉ gì nữa, đã đến lúc nào rồi, mà các ngươi còn có thể ngủ được? Tất cả đứng lên hết cho ra."

Diệp Cô Thành tức giận quát lớn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui