Chàng Rể Siêu Cấp

Sắc mặt Diệp Cô Thành lạnh lẽo, dẫn người ngựa đi tới trước mặt Vương Nhậm Chi.

Vương Nhậm Chi mặt trầm như nước, nhìn chòng chọc Diệp Cô Thành đi tới, không đợi Diệp Cô Thành đứng vững đã khẽ giật người, một cái tát liên tiếp tát lên mặt Diệp Cô Thành.

Một cái tát này, sức mạnh cực lớn, cả người Diệp Cô Thành trực tiếp bị ngã ở trên tất, tay che khuôn mặt nóng lên, trong mắt lóe lên một tia giận dữ, nhưng giây sau vẫn là tranh thủ thời gian ngoan ngoãn quỳ xuống.

"Vô dụng, đồ vô dung. Ngươi quả thực chính là đồ vô dụng. Để người giữ vững ở dưới chân núi của Hư Vô tông, ngươi lại thủ như vậy hả?” Giọng nói của Vương Nhậm Chi gào lên.

Trước đó viện quân không đến được, bây giờ Dược Thần các lâm vào trong nguy hiểm, bị người ở trước sau tấn công. Một khi cả hai cùng tấn công, Dược Thần các tự nhiên khó mà ứng phó, mà cục diện bị động như thế, chính là do Diệp Cô Thành tạo thành. Mà chuyện này, Vương Nhậm Chi sớm đã nói chuyện với hắn ta. Cho nên hiện tại chuyện xảy ra, sao Vương Nhậm Chi không giận tím mặt kia chứ.

“Tôn chủ, ta cũng không phải bỏ đá xuống giếng, chỉ là có sao nói vậy. Lần này, Diệp Cô Thành làm mất đi trận doanh, phạm phải sai lầm cực kỳ nghiêm trọng. Không nói mất đi trận doanh, càng giống như một tên ngu ngốc bị Hàn Tam Thiên xoay vòng đùa nghịch, trí thông minh quả thực là thiếu đi một phần. Dạng người thế này, khó mà trọng dụng." Giọng nói của Trần đại thống lĩnh lạnh lùng.

Vương Nhậm Chi ghé mắt, hơi nghi ngờ một chút.

"Thời điểm buổi chiều, Hàn Tam Thiên đã nói muốn tấn công. Kết quả Diệp Cô Thành hoàn toàn không xem ra gì, cho nên mới dẫn đến thời điểm Hàn Tam Thiên đánh tới, các đệ tử không hề có chút chuẩn bị gì. Trước đó, ta và Trần đại thống lĩnh đã đề nghị, muốn hắn gia tang phòng ngự. Mặc kệ đối phương là thật hay giả, chỉ cần vượt qua tối hôm qua, từ đầu đến cuối, ưu thế đã ở trên tay chúng ta. Đáng tiếc... Diệp đại thống lĩnh khư khư cố chấp, còn muốn đại quyền ở trong tay.” Lão thư sinh bên cạnh Trần đại thống lĩnh nói.

Trần đại thống lĩnh giả vờ thở dài một tiếng, ảo não nói: "Tôn chủ, ta là người mà ngài tự mình phái đi giúp đi. Thế nhưng, Diệp đại thống lĩnh nói, ta chỉ là giúp đỡ, tất cả đều phải nghe theo hắn chỉ huy. Có điều, thuộc hạ có tội, thủy chung vẫn cô phụ việc tôn chủ giao phó, xin tôn chủ giáng tội."

Trần đại thống lĩnh nói xong, trực tiếp quỳ xuống.

Một chiêu này, không thể thể không hung ác. Trước tiên đánh mình vào trong vũng bùn, sau đó một tay kéo Diệp Cô Thành xuống, một cước dẫm lên. Ông ta hãm sâu bao nhiêu, Diệp Cô Thành chỉ càng hãm sâu hơn nữa.

Tự chịu tổn thất tám phần, giết một nghìn ke địch.

Diệp Cô Thành có trăm miệng cũng không phân trần nổi. Một đao kia của Trần đại thống lĩnh cơ hồ là xuyên thẳng trái tim của hắn, khiến dù hắn giải thích như thế nào đi nữa, cũng không thay đổi bao nhiêu ý nghĩa. Hắn chỉ có thể hung hăng nhìn Trần đại thống lĩnh.

“Tôn chủ, ngài sớm đã ra lệnh, Diệp Cô Thành còn lớn mật như thế. Nếu mất trận doanh là việc nhỏ, không coi ngài ra gì sẽ là chuyện lớn.” Lúc này, ai đó đứng ở bên người Trần Đại thống lĩnh người không khỏi nói.

Lời nói này lập tức khiến trong mắt Vương Nhậm Chi loé sáng. Đây chính là vảy ngược của ông ta.

Nhìn thấy Vương Nhậm Chi tức giận như vậy, người kia lặng lẽ và Trần Đại thống lĩnh lặng lẽ nhìn nhau, cười một tiếng.

“Tôn chủ, Cô Thành cũng không hề có bất kỳ ý gì muốn trái lại ý của ngài. Chúng ta trông chừng ròng rã một đêm, chỉ thấy Hàn Tam Thiên bay tới bay lui lâu như vậy ở trên trời, lại thêm trời sắp tảng sáng, cho nên mới hơi buông lỏng cảnh giác, nào biết được.." Ngô Diễn vội vàng lên tiếng xin xỏ.

“Đúng vậy đấy, tôn chủ. Rạng sáng, tên Hàn Tam Thiên này bay tới bay lui rất lâu, đừng nói là quân tiền tuyến, kỳ thật liền ngay cả đại bản doanh bên này của chúng ta cũng không coi là chuyện gì to tát cả.” Cao quản nào đó đó đứng về phía Diệp Cô Thành cũng lên tiếng xin.

"Tên Hàn Tam Thiên, giả giả thật thật, thật thật giả giả, thật sự rất khó phân biệt. Mặc dù Diệp Cô Thành cũng có lỗi, nhưng về tình có thể hiểu được."

"Tôn chủ, lâm trận giết đại tướng, tổn thương chính là tinh thần của chúng ta.”

Mấy cao quản thấy có người đứng ra, lúc này cũng tranh thủ thời gian lên tiếng.

“Vậy ý theo các người, sau này ai phạm lỗi đều có thể đầy trách nhiệm đẩy lên người kẻ địch."

“Tôn chủ, nếu như không xử lý nghiêm việc này, về sau chỉ sợ quân sẽ khó khăn."

“Biết rõ tình thế nguy cấp, lại buông lỏng như thế, đây là điều một đại thống lĩnh nên phải sao? Không có một công đạo nào, liệu xứng đáng với những đệ tử đã chết kia sao?"

Một bên khác, cao quản bên Trần Đại thống lĩnh cũng đồng thời tức giận nói.

Vương Nhậm Chi thấy phiền phức vô cùng, gầm lên một tiếng: “Đủ rồi!"

Kỳ thật, có câu nói nói đã khiến Vương Nhậm Chi để ý. Cho dù là ông ta, sau khi Hàn Tam Thiên bay tới bay lui cũng hoàn toàn buông lỏng cảnh giác. Nào sẽ nghĩ tới tên này sẽ đột nhiên tấn công vào thời điểm trời sắp sáng chứ. Với thời gian này, từ một phía khác mà nói, thực sự quá mức nguy hiểm. Bởi vì một khi hừng đông, đội quân của Hàn Tam Thiên sẽ hoàn toàn bại lộ, đến lúc đó chỉ có thể làm bia sống.

Huống hồ, Tiên Linh Sư Thái đang ở ngay trên tiền tuyến trấn giữ liên quân Phù Diệp, lúc này nếu như chém giết học trò cưng của bà ta, sợ rằng sẽ gây ra phiền toái càng lớn. Nhưng mà, Diệp Cô Thành phạm phải sai lầm như thế, cũng đã đưa toàn bộ quân lâm vào trong phiền toái cực kỳ lớn. Nếu là không xử phạt, sao kẻ dưới phục tùng được.

Nhưng vào lúc này, sắc mặt Diệp Cô Thành lạnh lẽo: “Tôn chủ, thuộc hạ có thể lấy công chuộc tội không?"

Vương Nhậm Chi nhướng mày: "Chuộc tội như thế nào?"

"Không dám gạt tôn chủ, Hàn Tam Thiên vốn là muốn giết ta. Có điều, hắn không làm, muốn giữ ta lại có tác dụng." Diệp Cô Thành nói xong, khẽ cắn môi: “Hàn Tam Thiên muốn ta lừa ngài, nói hắn sẽ tập kích đại bản doanh từ đường nhỏ, kì thực sẽ là đánh đến từ đường lớn. Nếu như chúng ta bố trí mai phục ở đường lớn, liền có thể trực tiếp đánh cho Hàn Tam Thiên không kịp trở tay."

Mặc dù không kịp đã uy hiếp hắn, nếu như không thể nào lừa gạt Vương Nhậm Chi bố trí mai phục đường nhỏ, vậy thì lần gặp mặt sau đó, tất nhiên sẽ khiến cho một đám người bọn chúng sống không bằng chết. Ngô Diễn cũng đồng ý với Hàn Tam Thiên, dùng điều này mới đổi lại được Diệp Cô Thành. Nhưng những lời hứa này có thể ính là gì trước thế cục hiện tại chứ? Nếu như


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui