Chàng Rể Siêu Cấp



Diệp Cô Thành chỉ chỉ vào chính mình:

"Ngươi đang nói chuyện với ta sao?”

Trên gương mặt trắng nõn của Tiểu Nhân Sâm tràn ngập vẻ kiên định, trong ánh mắt đều là lửa giận:

"Ta dựa vào, vật nhỏ, lông mao đã dài hay chưa?"

Diệp Cô Thành nhìn vật nhỏ thiếu một cánh tay ở trước mặt mình, không nhịn được mà khinh thường cười nói.

Nói xong, Diệp Cô Thành trực tiếp bước qua nó, dùng một cước đá vào trên người Tiểu Nhân Sâm.

Ngay lập tức Tiểu Nhân Sâm bị đá té ngã trên mặt đất, sự chênh lệch giữa hai người, chỉ so sánh giữa hình thể thôi, cũng đã khác biệt rất lớn rồi.

“Đồ rác rưởi, cút sang một bên mà chơi đi!”

Diệp Cô Thành khinh thường nhìn lướt qua, trực tiếp đi qua người Tiểu Nhân Sâm, nếu không phải do việc bắt Tô Nghênh Hạ quan trọng hơn, thì món đồ chơi nhỏ kia, hắn ta cũng sẽ phải hung hăng tra tấn một phen.

Dám làm loạn với hắn ta, đây không phải là muốn chết thì là gì?

"Ngươi đứng lại đó cho ta!”

Bỗng nhiên, ngay khi Diệp Cô Thành mới vượt qua người nó để đi đuổi Tô Nghênh Hạ, một tiếng hét lớn truyền đến từ phía sau.

Khóe miệng Diệp Cô Thành hiện lên một nụ cười trêu tức, đang muốn trả lời, bỗng nhiên hắn lại lại cảm thấy hình như phía sau lưng mình có gì đó khác thường, một cỗ khí tức cường đại bỗng nhiên bốc lên, nụ cười trên gương mặt Diệp Cô Thành cứng lại.

Lúc hắn ta quay đầu lại, đồng tử trong đôi mắt Diệp Cô Thành phóng lớn.

"Ta lặp lại một lần nữa, xin lỗi lão bà của ta ngay."

Gầm lên một tiếng, phía trên mặt đất, ban đầu Tiểu Nhân Sâm bị đá ngã kia, lúc này trên người nó lại có một ngọn lửa màu đỏ, cả người giống như là đang bốc cháy. Gương mặt trắng noãn vốn rất đáng yêu kia, lúc này lại rất hung tợn, đôi mắt lớn của nó cũng giống như cơ thế nó, cũng có những ngọn lửa đang thiêu đốt hừng hực ở phía trong.

Nếu như vừa rồi là một Tiểu Nhân Sâm, vậy bây giờ nó lại là một Tiểu Hỏa.

"Chuyện này..."

Diệp Cô Thảnh sửng sốt đến ngốc cả người.

Không chỉ có Diệp Cô Thành, Ngô Diễn ở phía xa xa, tất cả đám người Tần Sương cũng ngây ngẩn cả người, bọn họ còn ngạc nhiên hơn đám người Ngô Diễn rất nhiều, dù sao trước đây chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng này, bởi vì Tiểu Nhân Sâm ở trước mắt các nàng, vẫn luôn luôn là một nhóc con miệng thối nhưng cũng rất đáng yêu.

Nhưng lúc này, Tiểu Nhân Sâm lại tràn ngập sát khí, điều khiến cho người khác sợ hãi nhất chính là, trên người nó có một cỗ sức mạnh rất lớn đang khuếch tán ra bên ngoài.

“Xin lỗi!!"

Gầm lên một tiếng, Tiểu Nhân Sâm trực tiếp nhằm về phía Diệp Cô Thành, tốc độ vô cùng nhanh khiến cho người ta líu cả lưỡi.

Diệp Cô Thành chỉ cảm thấy bỗng nhiên có một cỗ sóng nhiệt đánh úp lại, vội vàng rút kiếm ra ngăn cản.

"Am!"

Một kiếm đỡ, nhưng Diệp Cô Thành vẫn bị đánh lui lại đến mấy bước, tay cầm kiếm run lên không ngừng, trên lưỡi kiếm nơi ngăn cản cũng có vết gấp khúc nhè nhẹ, trên thân kiếm còn có một mảnh dấu vết màu đen.

"Ta nói ngươi hãy xin lỗi đi."

Vừa mới dứt lời, Tiểu Nhân Sâm lại vọt lên.

Lúc này, Hàn Tam Thiên đang giao thủ với Vương Hoãn Chi, sau khi anh dùng một chưởng ép Vương Hoãn Chi lùi về phía sau mấy bước rồi, liền nhìn về phía Tiểu Nhân Sâm, ngay lập tức anh nhíu mày.

Từ lúc ở trong Thần mộ, Hàn Tam Thiên đã biết Tiểu Nhân Sâm này không hề đơn giản giống như trong tưởng tượng, lúc này, anh càng thêm khẳng định về suy đoán ở trong lòng mình.

Nhẹ nhàng cười một tiếng, hai mắt Hàn Tam Thiên nhìn chăm chú về phía Vương Hoãn Chi:

"Bây giờ, tôi sẽ cùng chơi với ông."

Tô Nghênh Hạ cố ý muốn đến, Hàn Tam Thiên cũng không còn cách nào khác, trước khi giao chiến anh đã cố ý sắp xếp, nhưng vấn đề là nhân mã thật sự là có hạn, những người có thể bảo vệ Tô Nghênh Hạ cũng không được mấy người, cho nên trước khi đi anh liền bảo bọn họ trốn đi.

Nhưng mà, Hàn Tam Thiên vẫn luôn lo lắng cho sự an toàn của Tô Nghênh Hạ, dù sao lúc đi trên đường, anh cũng nhìn thấy nhánh quân mấy ngàn người đang mai phục bên đường lớn của Diệp Cô Thành rồi.

Hàn Tam Thiên lường trước được rằng Diệp Cô Thành sẽ không chiếm được sự tín nhiệm của Vương Hoãn Chi nữa, thậm chí sẽ không được dùng đến, nhưng không ngờ đến chính là, mặc dù Diệp Cô Thành không được trọng dụng, nhưng Vương Hoãn Chi vẫn giao cho hắn ta binh mã như cũ, hơn nữa nhân số còn không ít.

Cho nên lúc anh xông lên, Hàn Tam Thiên đã cố ý lớn tiếng cảm ơn Diệp Cô Thành, ngoại trừ muốn phá hỏng sự yên bình của Dược Thần các ra, anh còn muốn chọc giận Diệp Cô Thành, để cho hắn ta chuyển dời lửa giận lên trên người mình.

Nhưng không ngờ đến, kẻ tiểu nhân đê tiện này, ngược lại còn phát hiện ra đám người Tô Nghênh Hạ và tấn công.

Cũng may chính là lúc này Tiểu Nhân Sâm lại thay đổi bất thường khiến cho anh an tâm.

Nơi núi cao.

Nhìn thấy ngọn lửa đỏ đang lấn át cả đường lớn, Xi Mộng không nhịn được mà nhíu mày nói:

"Tiểu thư, đó là cái gì vậy?"

Lục Nhược Tâm cũng nhíu chặt mày, trên gương mặt tràn đầy sự nghiêm túc, nàng ta cũng không biết đó là thứ gì, nhưng mà, hơi thở của nó lại mạnh đến mức Lục Nhược Tâm ở cách xa nó như vậy, nhưng vẫn có thể mơ hồ cảm nhận được.

“Xin lỗi!”

“Xin lỗi!”

"Ngươi có nói không!"

Bên trong chiến trường, mỗi lần Tiểu Nhân Sâm quát lớn một tiếng, đều sẽ dùng cơ thể đánh thật mạnh về phía Diệp Cô Thành, mà Diệp Cô Thành cũng chỉ có thể dùng hết sức để ngăn cản.

Mỗi khi đánh trúng, Diệp Cô Thành đều phải lùi lại một bước lớn, ba lần đánh trúng, phải lùi lại ba bước Diệp Cô Thành cũng không nói đến, nhưng hắn ta lại cảm thấy hai tay mình đã tê rằn hết rồi.

Thanh kiếm ở trong tay trực tiếp bị đánh thành hình cung!

"Ngươi nói xin lỗi không!!"

Lại gầm lên một tiếng, bỗng nhiên Tiểu Nhân Sâm bay lên giữa không trung, tay phải dồn sức, một quyền đánh ra!

Ầm!

Một tiếng va chạm với kiếm vang lên, sau đó, một ngọn lửa mạnh mẽ từ trên cơ thể Tiểu Nhân Sâm, bay theo một quyền kia, lao về phía Diệp Cô Thành.

Làm!

Một ngọn lửa trực tiếp thổi qua người Diệp Cô Thành!

Phốc!

Diệp Cô Thành trừng lớn hai mắt, ngay sau đó một ngụm máu tươi phun ra từ trong miệng!

Thanh kiếm bị uốn cong kia lúc này đã hoàn toàn vặn vẹo, phần bị bẻ cong nhất đã gắt gao gim chặt vào ngực hắn ta.

Hắn ta cảm thấy lục phủ ngũ tạng trong cơ thể mình đang điên cuồng xoay tròn, một cỗ đau đớn kịch liệt thậm chí còn khiến hắn ta không thể thở nổi.

Bịch!!

Hai chân Diệp Cô Thành mềm nhũn không còn sức lực, trực tiếp quỳ gối lên trên mặt đất.

"Ta bảo ngươi phải xin lỗi!"

Tiểu Nhân Sâm tức giận không chịu nổi, giơ một quyền lên, trực tiếp đánh sang!

"chang-re-sieu-cap-2161-0"

"chang-re-sieu-cap-2161-1"

"chang-re-sieu-cap-2161-2"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui