Chàng Rể Siêu Cấp



Hàn Tam Thiên không hiểu, ông lão liền cười nói: “Đi đi, cô gái này rất đẹp. Lão phụ đã sống lâu như vậy mà chưa nhìn thấy ai đẹp như cô ta, còn tưởng rằng cô nương lần trước người mang đến là đẹp nhất rồi, xem ra lão già này hiểu biết còn nông cạn.”

Hàn Tam Thiên sững sốt, đẹp hơn cô gái lần trước hắn mang đến? Lần trước là Tần Sương sư tỷ, trên thế giới này còn có người đẹp hơn Tần Sương sứ tỷ sao?

Chẳng lẽ là cô ấy.

Không thể nào, cô ấy làm sao có thể xuất hiện ở đây được.

“Hàn Tam Thiên, có thể là Tô Nghênh Hạ, bây giờ ta còn nhớ rất rõ ràng, người trước mặt hắn lại khen người phụ nữ khác xinh đẹp, xem ra người thật sự trong hiểu tâm lí đàn ông rồi. Trong Tim Hàn Tam Thiên người đẹp nhất chỉ có Tô Nghênh Hạ, cô ta xếp thứ hai thì không ai dám đứng thứ nhất.” Bát Hoang Thiên Thư vừa cười vừa nói. 

Hàn Tam Thiên cười khổ: “Quen người lâu như vậy, bây giờ mới được nghe người nói tiếng người. Nhưng mà hai vị đang nói ai vậy, ta sắp bị hai người làm cho hồ đồ rồi.”

Bát Hoang Thiên Thự cười nhẹ: “Mặc dù ngươi nhẫn tâm đối xử với người ta, nhưng người ta thân là con gái một thân một mình theo người hàng ngàn cây số, mời người ta ăn một bữa cơm mới phải phép.

Hàn Tam Thiên hoàn toàn chán nản, bị bọn họ làm cho tâm trí ngày càng mù mịt.

“Bên kia.” Lão già đưa tay chỉ về ngọn núi phía bắc, vừa đưa tay ra liền xuất hiện một sức mạnh đánh xuống nền đất.

Một luồng sức mạnh nhanh chóng phóng qua ngọn núi phía bắc.

Ầm!

Chỉ trong nháy mắt, ngọn núi phía bắc ở đằng xa lập tức phát lên tiếng nổ vô cùng to lớn.

“Thêm một người chỉ thêm một đôi đũa mà thôi, trên núi đêm khuya ẩm ướt, lạnh lẽo,nhiều loại côn trùng, rắn rết, sâu bọ, nhà tre tuy đơn sơ nhưng cũng có thể che mưa chắn gió.”Lão già nhẹ nhàng ôn tồn vừa ăn vừa nói.

Nhưng thật kỳ lạ, âm thanh giọng nói như tiếng chuông lớn vang lên khắp ngọn núi, tậm chí vang vọng khắp không trung.

Hàn Tam Thiên sở đầu, ngước nhìn ông già với đôi mắt ngờ nghệch, bất kì động tĩnh gì cũng không có, hai lão già này rốt cuộc đang làm cái quái gì vậy?

“Xem ra, vị cô nương này không nể mặt hai lão già đây rồi.”Bát Hoang Thiên Thư nhẹ nhàng nói.

Lão già quét rác mỉm cười: “ Hàn Tam Thiên đã nấu cơm, nếu có hứng thú mời cô qua dùng thử.”

Lời nói vẫn vang lên nhưng lại không có chút động tĩnh gì.

Hàn Tam Thiên cho rằng hai lão già này đang bỡn cợt mình. Chán nản ngồi xuống ghế ăn cơm.

Hai lão già đưa mắt nhìn nhau cười.

Đột nhiên có một múi hương phảng phất, tiếp đến một bóng dáng vụt qua xuất hiện trước mặt bọn họ.

Cô ta lẳng lặng đứng trước cửa, đưa mắt nhìn bàn thức ăn, vẻ háo hức chờ đón trên mặt lập tức biến mất, biểu lộ vẻ mặt xem thường.

Lúc Hàn Tam Thiên vừa nhìn thấy cô ta, đôi mày bất giác nhíu lại, lập tức đứng dậy và thực hiện động tác phòng thủ, mắt sáng rực lên có vẻ cực kì cảnh giác.

“Là ngươi?”Lúc Hàn Tam Thiên nhìn thấy người phía trước chính là Lục Nhược Tâm, cả người chỉ cảm thấy một cảm giác khó bề tưởng tượng, cô ta sao lại ở đây?

“Tam Thiên, ngồi xuống.” Lão già quét rác nói: “Từ phái Hư Không, vị tiểu thư này đã âm thầm giúp đỡ ngươi, đến cả đợt độ kiếp của người cũng do cô ta giúp đỡ, người làm sao lại đối xử với người ta như vậy chứ?”

“Tiền bối, cô ta chỉ...” Hàn Tam Thiên vội vã giải thích.

Lục Nhược Tam giúp hắn, có đánh chết hắn cũng không tin.

“ Chẳng lẽ ta lại lừa gạt người sao?”Ông lão nở một nụ cười không hề căng thẳng như Hàn Tam Thiên, lập tức ngắt lời Hàn Tam Thiên có ý bảo hắn không cần lo lắng.

“Cô nương, mời vào.” Ông lão xoay người lại nói vô cùng thân thiện.

Lục Nhược Tâm mặt lạnh như băng, tuy không đồng ý nhưng đôi chân nhẹ nhàng bước tới. Đưa đôi mắt quét một lượt các món ăn trên bàn, liền cất giọng mỉa mai nói: “Đây cũng được gọi là thức ăn sao?”

Hàn Tam Thiên vốn dĩ không có thiện cảm với người phụ nữ này, lạnh nhạt đáp lại: “Vậy những lời cô nói đều là tiếng người sao?”

Lục Nhược Tâm ngược lại không hề giận dữ, chỉ than nhiên nhìn những món ăn trên bàn.

Ông lão quét rác cười lên: “Xem ra vị cô nương đây bình thường chỉ ăn toàn sơn hào hải vị, đương nhiên bữa cơm đạm bạc này không đáng nhắc đến. Nhưng sơn hào hải vị có cái tươi ngon của nó, còn cơm canh đạm bạc cũng có cái đầm ấm của nó, mọi vật trên đời đều có cái hay riêng của mình.”

“Huống hồ, đây đều là những món ăn được Hàn Tam Thiên làm theo cách của người trần gian, có lẽ trong thế giới Bát Hoang không hề có.” Bát Hoàng Thiên Thư nói thêm.

“Ta sẽ không ăn những thứ rác rưởi này.”Lục Nhược Tâm lạnh nhạt từ chối.

“Ta cũng không mời người ăn.” Hàn Tam Thiên không khách sáo nói.

Lục Nhược Tâm cũng không nói lời nào, xoay người đến cái ghế gần đó ngồi xuống, tiếp theo phủi bụi rồi chỉnh sửa lại trang phục, lúc này Hàn Tam Thiên mới để ý thấy có không ít bụi bẩn và cỏ rác trên quần áo cô. Rỏ ràng còn sót lại từ vụ nổ ở ngọn núi phía bắc khi nay. 

Ai ya, người phụ nữ kiêu ngạo có một không hai trên thế giới này, lại bị ông lão quét rác làm thành như vậy mà lại không hề cáu kỉnh?

Lúc ba người bọn họ đang ăn cơm, còn Lục Nhược Tâm đang phủi bụi trên người thì bất giác cô liếc mắt sang bàn ăn của ba người bọn họ.

Nhìn thấy bọn họ ăn ngon lành như vậy,mùi vị có vẻ rất đặc biệt, hai mắt của cô tràn ngập vẻ hiếu kì, loại thức ăn như vậy cũng có thể ăn được sao?

Có đôi khi, cảm giác ngon miệng cũng lan tỏa ra người xung quanh, ba người càng ăn càng ngon, Lục Nhược Tâm bất giác nuốt nước bọt.

Lúc Hàn Tam Thiên đang say sưa ăn cơm thì Lục Nhược Tâm rón rén bước lại, liền cầm đũa gắp một miếng thức ăn, do dự một lúc, lạnh lùng nói: “Ta chỉ muốn xem những món này khó ăn đến cở nào.”

Nói xong, liền nhắm mắt bỏ vào trong miệng, sau đó cau mày như đã chuẩn bị sẵn sàng để nếm thử thứ không ngon lành.

Nhưng không ngờ rằng, mùi vị khó ăn trong thâm tâm cô lại không hề xuất hiện, ngược lại có một cảm giác sảng khoái tràn ngập khắp vị giác của cô.

Đây là loại thức ăn cô chưa từng ăn qua, cũng là một loại mùi vị cô chưa từng nếm thử, nhưng mùi vị rất khó hình dung được, khiến cô không kiềm chế được mà gắp thêm đũa thứ hai.

"chang-re-sieu-cap-2236-0""chang-re-sieu-cap-2236-1"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui