Chàng Rể Siêu Cấp



Hàn Tam Thiên không biết, lắc đầu.

“Đây là Khốn Tiên Cốc.”

Ông cụ Tảo Địa cười nhẹ nói.

“Khốn Tiên Cốc?”

Lục Nhã Tâm nhíu mày, kỳ quái nói.

"Chính xác."

"Tám trăm dặm của núi sông, tám trăm dặm núi nước, giống như chốn thần tiên, nhưng cũng giống như luyện ngục, nên được gọi là Khốn Tiến Cốc.

Tiền Bối, vậy thì...

gần đó chính là núi Khốn Long sao?" Lục Nhã Tâm hỏi.

Ông cụ Tảo Địa khẽ gật đầu, Lục Nhã Tâm thấy Hàn Tam Thiên không hiểu, giải thích nói:" Núi Khốn Long trong truyền thuyết có một Ma Long đang mắc kẹt, do đó trong phạm vi hàng ngàn dặm toàn là đất khô cằn, không thể nào sinh sôi.

Truyền thuyết kể rằng vạn năm trước đã có một vị tiên nhân đến đây.

Vì thấy dân chúng như vậy, lòng sinh thương xót, vì vậy bắt chước Bàn Cổ, lấy thân hoá đất, lấy máu hoá suối, để tạo thành chốn bồng lai tiên cảnh tám trăm dặm này."

"Nhưng mà, mặc dù có nơi bồng lai tiên cảnh này tồn tại, nhưng cũng không thể nào cùng sinh tồn với con người.

Khu vực xung quanh được bao quanh bởi đất nóng.

Nếu như trời mưa, nước mưa rơi xuống đất, chướng khí từ trên mặt đất nóng sẽ bốc lên, mà những chướng khí này là do máu của Ma Long tạo ra.

Người thường ngửi thấy sẽ chết.

Vì vậy, cho dù là vị tiền nhân đó lấy thân hoá ra, nhưng mà, lại không có cách nào thay đổi được bóng mờ diệt vong ở trong núi Khốn Long.

Từ góc độ địa hình, nơi đây càng giống như một cô địa bị vây hãm trong núi Khốn Long.

Cho nên một số người coi nó thành nơi bị Tiên Nhân vây hãm, gọi nơi này là Khốn Tiên Cốc."

Hàn Tam Thiên đột nhiên tỉnh ngộ, thì ra nơi đây còn có một câu chuyện như vậy.

"Muốn thay đổi cục diện này, nhất định phải diệt trừ Ma Long ở trong núi Khốn Long.

Tam Thiên, người tu luyện ở đây, chúng ta giúp người đúc hồn luyện thể, dẫn tới nhật nguyệt không sáng, còn Ma Long vì không có mặt trời và mặt trăng chế áp, đã lung lay sắp đổ, hình phạt của chúng ta dành cho ngươi chính là diệt trừ Ma Long, lấy lại sự bình yên, giải cứu dân thường, giải phóng Khốn Tiên Cốc."

"Từ phương diện đạo đức mà nói, ngươi cũng nên bảo đáp nó.

Nếu như không phải vì vị trí địa lý đặc biệt của nó, việc nhật nguyệt không sáng do sự đúc hồn luyện thể của người đã khiến thế nhân cho rằng đó là một sự thay đổi bất thường ở Núi Khốn Long, chúng ta đâu có thời gian để người hồi sinh.”

Ông cụ Tảo Địa cười nói.

“Nhân quả đều là ngươi, ngươi bắt buộc phải làm.”

Bát Hoang Thiên Thư cười nhẹ một tiếng, sau đó nhìn về phía Lục Nhã Tâm: “Đúng rồi, Lục tiểu thư, cô cũng phải đi cùng với Tam Thiên.”

“Tôi cũng phải đi sao?”

Lục Nhã Tâm hơi nhíu mày.

Nàng ta cũng đã từng nghe qua truyền thuyết về núi Khổn Long rồi, con Ma Long sống bên trong thực lực rất mạnh, nhiều năm trở lại đây không có ai muốn tiếp xúc với thứ xúi quẩy này.

"Đúng.

Nhưng mà, cô khác với Tam Thiên.

Trách nhiệm của Tam Thiên không chỉ là giúp đỡ Khốn Tiên Cốc, đồng thời, cũng là giúp cô.

Cô biết đấy, những xiềng xích dùng để trấn áp Ma Long, chính là đôi tay của vị thần thực sự hoá thành không?" Ông cụ Tảo Địa nói.

Lục Nhã Tâm gật đầu: "Ta biết."

"Thương Sinh và Vĩnh Vãng ở gia đoạn sau, cực kỳ cần sức mạnh của cánh tay cô để chống đỡ.

Đó đối với xiềng xích, đối với cô mà nói là sự bổ sung tốt nhất.

Huống hồ, cô mặc dù có Hiên Viên Kiếm, nhưng chung quy vẫn kém hơn búa Bàn Cổ.

Có thể có thứ này bù đắp khoảng cách, không phải càng tốt hơn sao? "Ông cụ Tảo Địa cười nhẹ nói.

Nghe thấy lời này, vẻ mặt của Lục Nhã Tâm vui mừng khôn xiết, cả người đột nhiên hân hoan: "Đa tạ tiền bồi."

"Không cần khách sáo, về phòng chuẩn bị một chút đi.

Sáng sớm mai, các ngươi có thể xuất phát."

“Vâng.”

Lục Nhã Tâm mím môi nhìn Hàn Tam Thiên bên cạnh, nhìn thấy dáng vẻ ủ rũ đó của Hàn Tam Thiên, nhất thời càng vui vẻ bước nhanh về phòng.

Đợi Lục Nhã Tâm vừa rời đi, Hàn Tam Thiên ngay tức khắc muốn xì hơi quả bóng, cả người rất chán nản.

"Thế nào? Ngươi không muốn đi sao?" Ông cụ Tảo Đại nhìn thấy Hàn Tam Thiên chán nản, cười nhẹ nói.

“Vâng.”

Hàn Tam Thiên chẳng nói đúng sai: “Tôi đã hứa với ông tu luyện trong ba ngày, ba ngày sau tôi muốn ra ngoài tìm Nghênh Hạ và Niệm Nhi, nhưng ông lại yêu cầu tôi đối phó với một con Ma Long gì đó.”

“Chỉ cần người nghe lời ta, ta có thể đảm bảo rằng không chỉ Tô Nghênh Hạ và Hàn Niệm được an toàn, mà cả nhóm bạn kia của ngươi cũng sẽ rất an toàn.”

Ông già Tảo Địa nói.

Nghe vậy, ánh mắt của Hàn Tam Thiên đột nhiên chấn động, cả người trở nên rất cảnh giác, ông già Tảo Địa nói những lời này là có ý gì? Nói không chừng? “Ông đừng nói với tôi rằng Tô Nghênh Hạ và Hàn Niệm bị bắt cóc, không liên quan gì đến ông?”

Khi nói đến đây, trong giọng điệu của Hàn Tam Thiên đã tràn đầy lạnh lùng.

Cho dù sự tôn kính của anh đối với ông cụ Tảo Địa rất cao, cũng vô cùng cảm kích, nhưng mà nếu như người nào dám động đến bãi mìn của Hàn Tam Thiên-Tô Nghênh Hạ và Hàn Niệm, Hàn Tam Thiên tuyệt đối sẽ không khách sáo.

Cho dù có ân, giết ông, rồi tự sát thì có sao chứ? Đụng đến vợ con của tôi, không được! Nhìn thấy sát khí trong mắt Hàn Tam Thiên, ngay cả ông cụ Tảo Địa lúc này cũng không khỏi có chút lạnh lẽo trong lòng, trong mắt ông ta, Hàn Tam Thiên càng giống như một đứa trẻ, nhưng lúc này, giống như một ác quỷ bước ra khỏi địa ngục.

“Chuyện này không liên quan gì đến ông ấy, ông ấy...

chỉ là biết một số bí mật mà thôi.”

Bát Hoang Thiên Thư cũng thấy cảm xúc của Hàn Tam Thiền không ổn, lúc này vội vàng giải thích nói.

Ông cụ Tảo Địa cũng nhanh chóng gật đầu, Hàn Tam Thiên nhíu mày trong chốc lát mới buông được lửa giận trong lòng.

Ông cụ Tảo Địa âm thầm thở ra một hơi dài, trên mặt giả bộ bình tĩnh nói: "Hiện tại, ngươi có muốn đi không?" “Nếu như làm việc này có thể khiến Tô Nghênh Hạ và Hàn Niệm được an toàn, tôi đường nhiên sẽ không thể suy nghĩ nhiều.”

Hàn Tam Thiên kiên định nói.

Theo lẽ thường mà nói, đầu tiên, Hàn Tam Thiên là một người thua được chịu được, mặc dù anh nghi ngờ rằng bản thân bị người ta đánh lên rất có khả năng là đến từ ông cụ Tảo Địa, nhưng cho dù nói thế nào, thua chính là thua, chấp nhận hình phạt không có vấn đề gì cả, hai là bởi vì mình luyện thể mà dẫn tới mặt trăng mặt trời không có ánh sáng, cho nên bảo đơn thuần động đến Mã Long, anh đương nhiên là không thể đổ trách nhiệm cho người khác.

"Được rồi, ngươi có thể đi nếu muốn.

Nhớ kỹ, lần này sau khi chém chết Ma Long, nhất định phải đưa xiềng xích cho Lục Nhã Tâm.

Còn người..."

ông cụ Tảo Địa hơi do dự, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

Hàn Tam Thiên gật đầu.

“Mặc dù người đã độ qua kiếp Tản Tiên, nhưng thân thể vẫn còn rất yếu, chúng ta giúp người đúc hồn luyện thể, nhưng có một việc lại không có cách nào giúp người giải quyết.”

Nói xong, ông cụ Tảo Địa nhàn nhạt nhìn Hàn Tam Thiên: "Việc này có thể cần bản thân người tự mình đi làm."

"Làm thế nào?" "Máu của Ma Long thâm độc lạ thường, xâm nhập mặt đất, cũng có thể gây ô nhiễm đất.

Núi Khốn Long đất khô cằn kéo dài hàng ngàn dặm là chứng cứ tốt nhất.

Nếu như người

- -----------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui