Chàng Rể Siêu Cấp

"Ha ha ha! Điều kiện của ta cũng phải là cái gì đó quá to tát hết cả, ngược lại mà nói thì càng góp phần tăng thêm danh dự cho Phù gia các người mà thôi!" Ngao Thế cười nói.

"Kìa lão Ngao, ý của người là..."

"Ta muốn hỏi người về một người."

Ngao Thế cười nói: "Đương nhiên, đối với tộc trưởng Phù thị mà nói thì điều này cũng chẳng đáng là gì, nhưng ta có thể bảo đảm, chỉ cần tộc trưởng Phù thị đồng ý, ở hải vực này ta sẽ tuyệt đối không bạc đãi Phù gia các người.

Trong tương lai, ở hải vực này sẽ do ta tiếp quản, hôm nay hạ được ba phần, trong đó có một phần của dược thần các, tất nhiên là có một phần của Phù gia các người, ngươi thấy thế nào?" Nghe thấy vậy, các đại cao thủ của Phù gia ai nấy nhanh chóng nhảy dựng lên bởi vì kích động.

Được trở lại đỉnh cao là khát vọng của tất cả người nhà Phù gia.

"Không biết rằng Ngao lão tiên sinh muốn là người ra sao? Phù gia ta tất nhiên sẽ dốc hết lòng giúp đỡ!" Phù Thiên cũng không dấu khỏi sự hưng phấn, cười nói.

"Hàn Tam Thiên!" Ngao Thế cười nói.

Ầm!!! Phù Thiên chỉ cảm thấy trong đầu nổ lên vài tiếng vang ầm ầm, ngay sau đó, cả người đứng còn không vững, liền trở nên lảo đảo, ngã xuống ghế.

Phù Mị tay đang bưng ly rượu cũng vì nghe thấy vậy mà không khỏi giật mình, làm cho ly rượu rơi xuống dưới đất, nét mặt vô cùng ngạc nhiên.

Những người của Phù gia có mặt lúc đó cũn không khá hơn là bao, tất cả một đám đang tươi cười bỗng nhiên đóng băng.

Cùng lúc đó, Vương Hoãn Chi cùng với những cao thủ ở hải vực cũng tỏ ra vô cùng kinh ngạc.

Ngao Thế đã đón tiếp một cách hết sức chu đáo, nào là rượu ngon, món ngon, hơn nữa lại là tự mình ra đón tiếp hết cả nửa ngày thế nhưng ông ta lại không động đến rượu mà bây giờ lại hỏi đến Hàn Tam Thiên sao? Hàn Tam Thiên đâu có đến đây, Ngao Thế lại như vậy, vậy nếu như anh đến thật thì còn được tiếp đãi cao tới mức nào nữa cơ chứ? Nghĩ tới đây, đám người bọn họ vô cùng tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Hàn Tam Thiên đã có được cái phẩm hạnh gì mà có thể được hưởng sự tiếp đãi tốt đến thế? Phù gia cùng Diệp gia lại càng xấu hổ, gây sức ép mất nửa ngày, vốn tưởng rằng vớ được cái bánh lớn từ trên trời rơi xuống, hơn nữa lại còn làm vừa ý Bát vương gia Ngao Thế, vì thế mà đắc chí, vô cùng kích động, thế mà kết quả thì sao? Lại là Hàn Tam Thiên! Phù Thiên đã từng nhiều lần gây khó dễ cho Hàn Tam Thiên, bây giờ nghĩ lại cảm thấy tất cả như một trò đùa, mà chính bản thân mình lại là nhân vật chính trong vở hài kịch đó.

Người khiến cho hải vực bất tử lại là Hắn Tam Thiên ư? Rốt cuộc anh ta là ai? Ngao Thế nhìn Phù Thiên một cách háo hức, không khỏi hỏi: "Có chuyện gì vậy? Phù tộc trưởng có vấn đề gì hay sao? Hay là không muốn bản thân mình có tên trong bảo khố? Ta cũng biết, tuy rằng Hàn Tam Thiên đến từ địa cầu, thế nhưng anh ta cũng là con rể của Phù gia."

Ngao Thế làm nhiều việc như vậy đương nhiên là cũng có suy nghĩ giống với Lục Vô Thần.

Mặc dù Hàn Tam Thiên đúng là một cái tai họa ngầm, thế nhưng nếu có thể khiển anh ta làm việc cho mình thì việc đối phó với đám người ở đỉnh Lam Sơn sẽ không còn là vấn đề nữa.

Lùi một bước lớn, mặc dù có thể bản thân mình không cần dùng đến thì nhưng cũng không thể khiến cho đỉnh Lam sơn dùng được.

Bằng không thì đối với sự bất tử ở hải vực mà nói sẽ lại gặp phải một kẻ địch lớn.

"Chuyện này..."

Phù Thiên nhất thời không biết là nên trả lời như thế nào.

Nói thẳng ra thì không phải, mà cũng không phải là nói thẳng ra, hình như nói chuyện này vào lúc này có vẻ không thích hợp lắm! Ngay lúc khó xử này, Phù Mị đã lên tiếng, cười nói: "Lão Ngạo, thật ra hai nhà Phù Diệp có vô số người tài, chỉ một Hàn Tam Thiên nhỏ bé làm sao có được tư cách để ngài khen ngợi chứ! Nếu ngài đồng ý, ngài có thể tùy ý chọn những người khác."

"Đúng vậy, đúng vậy, Ngao lão tiên sinh, ở Phù gia chúng tôi mà nói toàn những đệ tử trẻ tuổi vô cùng tiềm năng, trong đó có một vài thiếu niên tài năng."

"Diệp gia chúng tôi cũng có không ít.

Ha ha ha! Phù gia, Diệp gia đều là người một nhà cả, chỉ cần Ngao lão tiên sinh coi trọng, ngài có thể mang họ đi."

Diệp quản gia ở bên này cũng nhanh chóng chạy ra lên tiếng, thay gia tộc kiểm lấy cơ hội.

Ngao Thế liền nhíu mày, lạnh lùng nói: "xem ra, phúc lợi của ta không đủ nhiều, Phù tộc trưởng có phải các người không hài lòng không?" "Ngao lão, sao ngài lại nói thế, có thể kết giao cùng với các hải vực bất tử đó là phúc phần của Phù gia, ta làm sao mà dám không hài lòng được cơ chứ, ta cầu còn không được!" Phù Thiên vội vàng cười nói.

"Nếu như không phải là không hài lòng thì tại sao còn muốn giấu giếm Hàn Tam Thiên không muốn cho người ra chứ?" Ánh mắt Ngao Thế vô cùng tức giận, lạnh lùng nhìn về phía Phù Thiền.

"Chuyện này..."

"Nếu như người không muốn có thể nói ra cũng được."

Nói xong, Ngao Thế uống rượu một cách không vừa lòng: "Muốn đưa cho ta mấy con tôm tép thối ư? Người nghĩ rằng Ngao lão ta là kẻ hồ đồ sao?" Không phải là bọn họ không muốn đem Hàn Tam Thiên ra, mà là...Mà là Phù gia không có Hàn Tam Thiên.

Nói đến điều này, Phù Thiên cũng thật khó nói, Hàn Tam Thiên, lại là Hàn Tam Thiên! Ai cũng muốn có được Hàn Tam Thiên, nhưng bản thân mình lại không có Hàn Tam Thiên, nói đến đây thật lài Sớm biết vậy, sáng hôm nay ông ta đã...

Con mẹ nó, hiện giờ không biết phải làm như thế nào, buồn bực đến nỗi khóc không ra nước mắt! Haizl "Đủ rồi!" Ngao Thế đột nhiên đập mạnh tay lên bàn, cả người đứng lên, chỉ vào Phù Thiên măng lớn: Ngươi cho rằng có thê đem ta cùng với các hải vực bất tử ra làm cho đùa sao? Ta có hàng nghìn đệ tử tài giỏi, còn đám người của hai nhà Phủ Diệp các người cũng chỉ là đồ bỏ đi, có thể so sánh với bọn họ được hay sao? Cái ta cần chính là nhân trung long phượng, chứ không phải là những con cua hôi thối đó của ngươi.

Người ta cần là Hàn Tam Thiên thì ngươi lại không giao ra!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui