Chàng Rể Siêu Cấp


Sự thay đổi đột ngột khiến cho lông mày của ông cụ cau lại, trong tay khẽ nhúc nhích, một luồng năng lượng trực tiếp bao phủ lên người Ác thú, nhưng sau khi luồng năng lượng này chạm vào cơ thể ác thú, lông mày của ông cụ đột nhiên cau lại.

"Tên tiểu tử này, ngươi......"
Ông cụ hơi sững sờ nhìn năng lượng mà mình bao bọc trên cơ thể của ác thú, điều không thể nào tin được là ngay cả năng lượng mà ông ta đưa vào cơ thể của Ác Thú lúc này cũng đang ở trạng thái phân tách, nó liên tục bị hấp thu bởi bộ phận bên trong của ác thú.
"Ngươi đến cả năng lượng của lão phu cũng muốn hấp thu sao?"
+
Ông cụ vừa tức giận vừa cảm thấy buồn cười, đột nhiên thu tay lại, lúc này đem năng lượng tản ra, sau đó nhíu mày, dường như là đang suy nghĩ điều gì đó.

Ngay tức khắc, ông ta đột nhiên mỉm cười.
"Tên tiểu tử ngươi thật là thú vị, ngay cả ta cũng bị lừa."
"Hút năng lượng đến mức này như ngươi, ta chưa từng nghe nói qua, chưa từng thấy qua."
Lợi dụng chính năng lượng của bản thân ác thú, khi nó được tích trữ trong bụng, việc | hấp thu năng lượng của Hàn Tam Thiên từ hoang dã lúc ban đầu dần dần chuyển thành hấp thu hợp thành một thể với ác thú.

Bằng phương thức này, hấp thụ càng nhanh hơn và khả năng hấp thụ được che giấu nhiều hơn, thậm chí ngay cả bản thân ông cụ cũng không cảm nhận được điều gì khác
Mãi đến khi năng lượng xoay chuyển theo thời gian, năng lượng trong của cơ thể háu ăn đã bị tiêu hao quá nhiều mà xuất hiện ra
phản ứng sinh lý, ông cụ mới cảm nhận được không ổn.

"Tên tiểu tử ngươi có khác biệt gì với con giun đũa hút máu kia chứ?"
Nở nụ cười nhẹ, một luồng năng lượng trong tay ông cụ lại đánh lên người ác thú, ngay tức khắc, toàn thân ác thú không khỏi run nhẹ lên.

Lúc này, Hàn Tam Thiên ở trong bụng...!
Đã qua bảy ngày dài, bước qua đau khổ cực đoan và thoải mái vì chấn thương đã lành,
Hàn Tam Thiên lúc này hoàn toàn chìm đắm trong khoái cảm "ăn cắp” năng lượng với lòng tham không đáy, không thể tự giải thoát trong một thời gian dài.

Trong cái bụng đồ sộ vô cùng của ác thú, | tuy rằng không có đầy đủ linh khí như trong | Bát Hoang Thiên Thư, môi trường cũng
không có ánh nắng tươi đẹp như vậy, nơi đây ngoài bóng tối vô biên thì không còn gì nữa cả.

Nhưng may mắn thay, có đám người Mặc Dương bầu bạn, đồng thời, số lượng khí hỗn độn không đủ, nhưng chất lượng lại tập hợp với nhau.

So với linh khí trong Bát Hoang
Thiên Thư, khí hỗn độn càng tinh khiết hơn, dày đặc hơn.

Ở một mức độ nào đó mà nói, khí hỗn độn như thể giống như một loại sức mạnh so khai nhất, còn linh khí của Bát Hoang Thiên Thư lại thuộc về một phân nhánh nào đó khi so sánh.

Cân nhắc đến vấn đề tu vi của Mặc Dương và những người khác, Hàn Tam Thiên sớm đã sử dụng khí hỗn độn mà anh đã hấp thụ được để bao phủ bảo vệ ba người họ.

Hàn Tam Thiên không có nỗi lo về sau, từ đó đến bây giờ, hoàn toàn không ngừng hấp thu.

Trong thời gian bảy ngày, trái tim của long tộc đã được trang bị bao nhiêu Hàn Tam Thiên chưa từng nhìn qua, nhưng có thể chắc chắn rằng nó còn nhiều hơn những gì được trang bị trong Bát Hoang Thiên Thư.

Cũng chính là khí hỗn độn không có đầy đủ linh khí như trong Bát Hoang Thiên Thư, nếu không, trong thời gian dài như vậy, Hàn Tam Thiên cảm thấy ít nhất cũng có thể hấp thu hơn mười lần so với trước kia hấp thụ trong Bát Hoang Thiên Thư.

Điểm này, quả thực là một điều đáng tiếc và bất cập.

Chúng chính là người ta có phẩm chất, nếu không đã mắng Hàn Tam Thiên một câu, tại sao ngươi đã ăn trộm nhiều khí hỗn độn như vậy mà vẫn còn ở chỗ này chỗ kia?!
“Ai?" Hàn Tam Thiên cau mày, tuy rằng không mở mắt, nhưng ý thức của đã được giải phóng.

Nhưng rõ ràng, trong thế giới đen tối xung quanh, ngoài ba người Hàn Tam Thiên và Mặc Dương ra làm sao còn có ai khác chứ?!
+
“Ngươi là ác thú sao?" Hàn Tam Thiên nhanh chóng phản ứng lại.

Một giây tiếp theo, Hàn Tam Thiên nở nụ cười nói: “Đây gọi là lòng tham vô đáy sao? Cái thứ đồ chơi này suýt chút nữa giết chết ta, để nó không hại người khác, cho nên ta quyết định để nó hại ta, ta hút của nó.

Đây được gọi là phổ độ chúng sinh, yêu mến thế nhân."
Trong mắt Hàn Tam Thiên, đây là một giọng nói của ác thú, cho nên việc chế nhạo lại nó là điều đương nhiên.

Rốt cuộc, Hàn Tam Thiên suýt chút nữa đã chết ở đây.

+
“Loạn lý nhất thông, không biết xấu hổ"
Giọng nói đó mỉm cười, tràn đầy bất lực và cười khổ.

Đối với sự nguỵ biện này của Hàn Tam Thiên, hiển nhiên là đối phương thực sự không biết nên nói thế nào với anh.

“Chân lý chỉ ở trong tay số ít người, ngươi không thể hiểu được, ta cũng không còn cách nào" Hàn Tam Từ khóe miệng lưỡi sắc bén, anh chưa từng thấy qua người thối rữa như vậy, phản kích là điều đương nhiên, chỉ là Hàn Tam Thiên đôi khi không muốn cãi nhau mà thôi.

"Có thể lấy muôn ngàn khí hỗn độn có thể giết người để dùng cho chính mình.

Người quả nhiên đủ thông minh, có bản lĩnh,
miệng lưỡi sắc bén, đương nhiên có thể chơi được, lão tử cũng không muốn phí lời với người.

Tuy nhiên, người ở bên trong cũng đã bảy ngày rồi.

Có phải cũng nên đi ra rồi, đúng không?"
"Thật là ngại quá, tiểu gia ta có một tật xấu, đó chính là ta trước giờ luôn chỉ làm những gì mà ta thích và không làm những gì ta không thích.

Bảy ngày trước, ta chỉ mong sao được ra khỏi đây, nhưng bây giờ..."
Hàn Tam Thiên cười lạnh một tiếng: "Thực xin lỗi, có một câu cổ ngữ nói rất hay, đã tới thì an tâm ở lại.

Đã qua thời gian bảy ngày, ta đã thích ứng với nơi này, hơn nữa còn cảm thấy ở đây khá thoải mái, lại có thể tu luyện, còn tối tăm mù mịt, ngủ cũng không cần phải tắt đèn."
Ban đầu khi trải qua sinh tử, đối phương chưa từng nghĩ tới muốn thả mình ra ngoài, bây giờ mình đã vượt qua cửa ải này, làm sao có thể dễ dàng buông tha cho nó như vậy được chứ?!
“Nhưng nếu như người còn không ra ngoài, tiểu ác thú này của ta sẽ bị người hút chết." Âm thanh đó cười nói.

“Ngươi không phải ác thú sao?" Hàn Tam Thiên cau mày.

"Đương nhiên không phải."
“Vậy thì ta cũng không ra ngoài, nó dám ăn thịt ta, vậy thì nó chết hay không có liên quan gì đến ta chứ?" Sau đó, Hàn Tam Thiên nói thêm một câu: “Đúng rồi, nó chết ta có thể còn vui hơn nữa chứ!
“Tiểu bằng hữu, người hiểu lầm rồi, nó không ăn thịt người, chẳng qua là đưa người đến gặp ta mà thôi." Ông cụ cười khổ bất lực nói.

"Gặp ông? Ông là ai? Tôi có quen biết ông sao?" Hàn Tam Thiên hỏi.

"Tuy rằng ta và người không quen biết nhau, nhưng là duyên phận trời định.

Giữa ta và người trăm mối chằng chịt." Ông cụ nói.

".." Nghe đến đây, Hàn Tam Thiên cảm thấy lạnh sống lưng không thể nào giải thích được, làm sao có thể rành rành nói ra một loại trạng thái cơ bản như vậy chứ?
“Là ta bảo nó mang ngươi tới đây, bây giờ ngươi có thể ra ngoài rồi, đúng không?" Ông cụ mỉm cười nói.

“Vậy cũng không ra ngoài." Hàn Tam Thiên lắc đầu nói: “Ta làm sao biết lời ông nói là thật hay giả? Hiện tại nó không chịu đựng nổi ta rồi, ông đương nhiên nói thế nào cũng được.

Lúc đầu khi ta sắp bị tiêu hoá, Tại sao không thấy ông xuất hiện giúp đỡ ta? Lúc này lại bảo ta đến gặp ông sao? "
"Điểm này, quả thực là lão phu nhất thời tò mò mới dẫn đến như vậy.

Ta chính là muốn xem thử người đã có duyên phận mở ra Núi Khốn Long và nuốt chửng máu của Ma Long rốt cuộc có điểm gì xuất sắc.

Nếu như khiến người không vui, lão phu Quy Nguyên Tử sẽ xin lỗi người, thế nào?"
- -----------------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui