Chàng Rể Siêu Cấp


“Thiên Nhi" Hàn Tam Thiên sững người. 
Trên gương mặt non nớt của vị tiểu hòa thượng đã đầy máu tươi. 
“Ngươi sao lại ở đây?" 
“Sư phụ phải ta xuống, Dạ Ma đã trốn thoát, tán sát khắp nơi, trận pháp vạn tăng của bọn ta đã bị phá, sư phụ cũng đang chiến.

đấu với Dạ Ma.

Nhưng bọn ta thật sự không phải là đối thủ của hắn, sư phụ sắp trụ không nổi nữa rồi, sai ta đến đây tìm người giúp đỡ" 
Không phải Hàn Tam Thiên không muốn giúp đỡ, mà chỉ là con ếch này rất khó đối phó, sức tấn công của hắn không phải là quá mạnh, nhưng tốc độ lại vô cùng nhanh, lúc này còn đang cắn vào cánh tay phải, nhưng vừa ra đòn thì nó đã ở trên chân trái. 
Thật sự khiến người khác tức tối. 
Nhìn thấy Hàn Tam Thiên như còn đang do dự, Thiên Nhi vội vã đưa mắt nhìn: “Hàn thí chủ nhanh lên, có lẽ sư huynh đã bị giết, sự phụ người cũng đã hộc máu tươi ra ngoài." 
“Chúng ta không sợ chết, nhưng vấn đề là chỉ lo sau khi bọn ta chết sẽ không còn ai biết cách khống chế Dạ Ma, quan trọng hơn đó là...” 
“Quan trọng hơn là điều gì?" Hàn Tam Thiên lạnh lùng đáp, còn tay thì không ngừng đổi phí với con ếch. 
“Quan trọng hơn chính là một khi Dạ Ma hút hết máu của sư đồ bọn ta, thì tu vi sẽ được tăng lên, thậm chí trên thiên hạ này sẽ không còn ai có thể là đối thủ của hắn." Thiên Nhi tuyệt vọng thốt lên. 
“Nhưng trước mắt tên này..."Hàn Tam Thiên vô cùng chán nản, con ếch này hoàn toàn không cho hắn cơ hội thoát thân. 
“Vẫn còn một cách, nhưng.." 
“Ngươi nói đi." Hàn Tam Thiên đáp. 
“Mượn cây rìu Bàn Cổ của thí chủ để sử dụng, rìu Bàn Cổ chính là thần khí mạnh nhất thiên hạ, mặc dù tu vi của sư phụ không thể so bì được với Dạ Ma, nhưng khí có sự hỗ trợ của rìu Bàn Cổ thì có thể chống lại được Dạ Ma, đượi người thu phục được con quái vật này, thì đến để thu phục Dạ Ma"Thiên Nhi đáp. 
Hàn Tam Thiên chau mày lại, mượn rìu Bàn Cổ sao? 
“Nếu như thí chủ không đồng ý cũng không sao, dù gì đó cũng là vật vô cùng quý báu, đặc biệt nó lại là vũ khí liền thân của ngươi, muốn mượn thật sự khiến người khó xử! Dứt lời, Thiên Nhi định đứng dậy rời đi. 

“Đợi một chút." Hàn Tam Thiên lúc này sắc mặt lạnh lùng thốt lên. 
Thiên Nhi sửng sốt, lúc quay đầu lại chỉ thấy Hàn Tam Thiên mỉm cười, sau đó tay cầm chiếc rìu trên tay đưa ra. 
“Rìu Bàn Cổ, đây..." Cánh tay nhỏ đưa ra cầm, sức nặng khổng lồ của nó khiến cả người hắn phải cúi khom xuống đất, nhưng thật may mắn tuổi nhỏ nhưng đã vào chùa thành tăng, ngược lại luyện công sức lục cũng hơn người bình thường. 
Nhìn thấy rìu bàn cổ, Tiểu hòa thượng Thiên Nhi vô cùng kinh ngạc. 
“Còn đứng ngây ngóc ra đó làm gì, diệt ma cứu người là chuyện gấp rút, không nên chậm trễ." Hàn Tam Thiên lạnh lùng thốt 
lên. 
“Được." Thiên Nhi mỉm cười, rồi gật đầu.

Sau đó ôm rìu Bàn Cổ bay lên trời. 
“Vậy Hàn thí chủ, người hãy cố gắng vậy." Thiên Nhi mỉm cười rồi không nói thêm lười nào nữa, ôm búa bay lên trên phía định vách đá. 
Dường như tròn lúc này, cửa động cũng lập tức đóng lại. 
Nếu như Hàn Tam Thiên có thể đi ra ngoài xem xét, thì sẽ không thấy Dạ Ma nào đang tán sát, càng không có bất cứ thi thể nào.

Núi vẫn là núi như vậy, rừng vẫn là rừng như thế, tất cả đều vô cùng bình thường và yên bình. 
Đợi Vị tiểu hòa thượng kia mang rìu bay về trên đỉnh vách núi, sau khi lão hòa thường cầm được rìu, nhìn vào chiếc rìu, ánh mắt giương lên một tia u ám. 
“Hàn Tam Thiên? Rìu Bàn Cổ? Ha ha ha ha!" Lão hòa thượng cười lên điên cuồng. 
Các hòa thượng xung quanh cũng đồng thời cười theo. 
Nghe thấy những tiếng cười bên ngoài, sắc mặt của Hàn Tam Thiên ở trong động quỷ lúc này lạnh đi, trong tim như hẫng một nhịp, nhưng tiếng cười này rốt cuộc cũng khiến Hàn Tam Thiên hiểu rỏ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. 
Đồng thời, con ếch đang cắn vào cánh tay phải của Hàn Tam Thiên lúc này cũng hóa thành hắc khí rồi biến mất, đợi sau khi hắc khí hoàn toàn biến mất, liền lộ ra nguyên hình đó chỉ là một chiếc cổng sắt đen rắn chắc. 
Dường như lúc Hàn Tam Thiên chưa kịp phản ứng lại, một âm thanh vang lên, chiếc xách tay màu đen mang cả người Hàn Tam Thiên đập vào vách đá, chiếc xích bị dán chặt vào vách đá, tay phải của Hàn Tam Thiên cũng bị nó khó chặt lại. 
Hàn Tam Thiên thử cử động nhưng chiếc xích vô cùng chắc chắn, với sức mạnh của Hàn Tam Thiên cũng không thể cử động được. 
Nhưng lúc này trên đỉnh đầu đột nhiên xuất hiện luồng ánh sáng trắng, Hàn Tam thiên ngước nhìn lên, chỉ nhìn thấy phía trên xuất hiện một kết giới trong suốt. 
Mà ở trên kết giới, lão hòa thường cùng Thiên Nhi và mấy vị tiểu hòa thượng khác bay xuống, từ từ chạm đất, đắc ý nhìn Hàn Tam Thiên nói 
“Ha ha, thú vị, thật sự thú vị.

Ma Thần? Là như thế này sao?" 
"Sư phụ, ở chỗ chúng ta không có Ma Thần, nhưng ở đây có một con chó đang bị nhốt trong lồng" 
Đám người này không còn hành vi cử chỉ đoan trang chỉnh tề của bật tu hành khi nảy nữa, mà lúc này giống hệt như bầy lang sói, vô cùng nham hiểm độc ác. 
“Haizz, rìu bàn cổ mà người trong thiên hạ có mơ cũng không có được, biết bao nhiêu người bỏ mạng để dành lấy nó, người của đỉnh Lam Sơn cũng không thể có được nó, nhưng đối với ta mà nói, nó chỉ có mảy may sức lực như vậy, người nói xem, Hàn Tam Thiên?" Sau khi cười xong, lão hòa thượng đưa mắt nhìn về phía Hàn Tam Thiên, nói những câu mỉa mai....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui