Chàng Rể Siêu Cấp


Một lát sau, mấy thân ảnh tiến vào trong động.

Mặc dù là sơn động, nhưng trong động lại không đơn sơ chút nào, thậm chí có thể nói trông giống như một cung điện.

cửa hàng có bốn tên cao thủ trấn giữ, trong động có mười hai thị nữ túc trực.

Trong động có chỗ đặt một giường đá, trên giường có một nữ tử, mặt mày như tơ, xinh đẹp vô cùng.

"Tình huống như thế nào?" 
"Hình như Hàn Tam Thiên thua rồi.

" Mấy thân ảnh vẫn chưa dám tiến lên quá gần, chỉ quỳ gối ở chỗ cách cửa hang hai mét, cho dù nước mưa trên người ngừng không ngừng nhỏ xuống, nhưng mấy người này không dám nhìn thêm dù là một chút nào.

"Thua?" 
"Trong núi có khí màu đen thông thiên, sấm rền tia chớp nổi lên bốn phía, thỉnh thoảng có thể thấy được bóng đen to lớn trong sơn cốc hiện lên.


"Là khởi hồn chú?" Nữ tử kia nhíu mày, một giây sau khinh thường hừ lạnh: "Đám ma tăng này thật sự dốc hết vốn liếng, không tiếc lấy vạn mạng người để luyện hóa Hàn Tam Thiên.


"Chủ thượng, chúng ta nên làm sao đây?" 
"Khởi hồn chú cần ba ngày mới có thể đạt thành hiệu quả, bây giờ đã ròng rã trải qua hai ngày.

Huống hồ, bây giờ chúng ta có đủ người sao? Đợi nàng ta đến.

" Nữ tử kia bất mãn quát.

"Còn những người trong thành kia?" 
"Những người không quan trọng kia thì người quan tâm làm gì?" 
"Nô tài đáng chết, nô tài chỉ đang lo lắng! ".

"Lo lắng cái gì?" 
"Đến lúc đó không có cách nào bàn giao với Tô Nghênh Hạ.


"Lục Nhược Tâm hứa sẽ cứu Hàn Tam Thiên còn sống ra ngoài, còn chuyện những người khác bỏ mình thì có liên quan gì? Còn bao lâu thì Lục Nhược Tâm đến đây?" 
"Vì sao không phải hôm nay? Không phải biết rõ chúng ta đang chờ nàng sao?" 
"Tô Nghênh Hạ xảy ra chút việc phía bên kia.


"Tô Nghênh Hạ hiện tại như thế nào?" 
"Điểm này, nô tài không biết.


"Đi xuống đi.


"Vâng.


Bên trên đỉnh núi Kỳ Sơn.

Tô Nghênh Hạ ngồi trong phòng, vạn phần thương tâm.

Lúc này, cửa hé mở một chút, một thân ảnh xinh đẹp chậm rãi đi đến.

"Đêm đã khuya, sao vẫn còn chưa ngủ?" 
Người này không phải ai khác, chính là Lục Nhược Tâm.

Tô Nghênh Hạ không để ý tới nàng, nàng cũng không tức giận, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Tô Nghênh Hạ, nhẹ giọng cười một tiếng: "Thế nào? Nghĩ về nam nhân?" 
"Đừng hiểu lầm, ta không phải nói ngươi nghĩ về Hàn Tam Thiên, mà là Phương Khôn.

" Lục Nhược Tâm lạnh nhạt khinh thường nói.

Nghe tới cái tên này, Tô Nghênh Hạ lập tức có phản ứng, một đôi mắt đẫm lệ hung hăng trừng Lục Nhược Tâm, hận không thể ăn tươi nuốt sống nữ nhân trước mặt này.

"Chậc chậc, làm gì mà thù hằn với ta như thế, ta đến đây là vì muốn tốt cho ngươi.

" Nói xong, Lục Nhược Tâm đứng lên: 
"Nhưng nếu người đã hận ta như vậy thì ta đi là được.

Người tiếp tục nghĩ về Phương Khôn của ngươi đi, nhưng mà người cũng nên nghĩ về Hàn Tam Thiên một chút, bằng không thì ta sợ người không thể nghĩ đến nữa.


Vừa mới nói xong, Lục Nhược Tâm nhấc chân muốn rời khỏi.

"Lục Nhược Tâm.

" Lúc này, Tô Nghênh Hạ quát lạnh một tiếng: "Ngươi không được quên đã đáp ứng ta chuyện gì, nếu Hàn Tam Thiên có bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn, cho dù ta chết thì người cũng đừng hòng.


"Ta đã cứu Hàn Tam Thiên từ trong bụng Thao Thiết.

Nhưng đáng tiếc, hắn người này thích làm cây to đón gió, người lại đáp ứng với ta tương đối trễ, cho nên xảy ra chút vấn đề.

.


Nghe tới Hàn Tam Thiên xảy ra vấn đề, Tô Nghênh Hạ lập tức gấp gáp đứng lên, mấy bước vọt tới trước mặt Lục Nhược Tâm, khẩn trương nắm lấy xiêm y của nàng, nói: "Hắn thế nào rồi?" 
"cút ra.

" Mắt thấy quần áo bị nắm lấy, Lục Nhược Tâm lập tức chán ghét đá văng Tô Nghênh Hạ, rồi mới không ngừng phủi phủi xiêm y của mình, trên mặt tràn ngập chán ghét.

Một lát sau, xác nhận đã sạch sẽ, lúc này Lục Nhược Tâm mới lạnh lùng trừng mắt nhìn Tô Nghênh Hạ đang ngã trên mặt đất: "Nữ nhân bẩn thỉu này, ngươi không có tư cách chạm vào ta, càng không có tư cách tiếp xúc.


Mắng xong, giọng điệu của nàng lúc này mới tương đối hòa hoãn, nói: "Bây giờ Hàn Tam Thiên bị một đám hòa thượng không rõ lai lịch vây khốn, đại nạn sắp đến.


Nói xong, trong tay Lục Nhược Tâm khẽ động, khí lực trong tay liền hóa thành một màn hình ở giữa không trung.

Từ hình ảnh bên trong có thể thấy được nơi xa trong sơn cốc, yêu ma quỷ quái to lớn xuất hiện, Hàn Tam Thiên thống khổ gào thét không dứt.

Ánh mắt Tô Nghênh Hạ lập tức khẩn trương mở to ra, vô thức bò về phía màn hình kia, nhưng Lục Nhược Tâm nhanh chóng thu hồi lại.

"Tam Thiên, Tam Thiên.

.

" Tô Nghênh Hạ bị thương la lên hai câu, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Lục Nhược Tâm: "Ngươi không phải đáp ứng ta sẽ cứu sống Hàn Tam Thiên sao? Tại sao bây giờ lại.

.


"Những người này là ai, ta cũng không rõ, có lẽ Hàn Tam Thiên gây thù với ai đó, lại làm cây to đón gió, nhưng xét đến cùng thì Tô Nghênh Hạ, đây đều là lỗi của ngươi.


"Lỗi của ta?" 
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui