Chàng Rể Siêu Cấp


Áo vừa được lật ra, toàn bộ phần bụng giống như được làm bằng thép của Hàn Tam Thiên hiện ra trước mặt mọi người.
Nhưng phần bụng đó lại không hề có một vết thương nào, chỉ có sự nam tính phảng phất quanh đó, điều này khiến Lục Nhược Tâm đỏ mặt.
“Nhìn thấy rõ chưa?" Thất trưởng lão lạnh lùng lên tiếng.
“Ngươi đánh trúng phần bụng của Hàn Tam Thiên là thật, nhưng thật tế thủ đoạn để tiện của ngươi, vẫn không hề tạo ra cho người ta bất cứ thương tích nào"  “Vì vậy, làm phiền người và các thân cận của ngươi ngậm hết mồm lại được không? Thật sự quá ồn ào." Thất trưởng lão lạnh lùng tuôn ra một tràng.
Đám người bọn chúng lập tức không thể thốt lên bất cứ lời nói nào, trên gương mặt chúng lúc này toàn là sự ngượng ngùng xấu hổ.
Phần bụng của Hàn Tam Thiên không có bất cứ vết thương nào, có nghĩa là những lời nhạo báng lúc này bây giờ giống hệt như trò cười, những lời nói ấy như đang văng vẳng bên tai như muốn chế nhạo những kẻ thốt ra nó.
Gương mặt của Phương Khôn vì quá xấu hổ mà lúc đó lúc xanh, vẻ mặt vô cùng khó coi.
Sao lại có thể như thế?
Sao lại thành ra như vậy?
Rõ ràng hắn đã đánh trúng Hàn Tam Thiên,
cũng tự tin rằng Hàn Tam Thiên do đó mà bị thương, thậm chí rơi vào tình hình thảm hại
như bây giờ đều do đó, nhưng nào có tường tượng được rằng, tất cả không hề liên quan đến hắn.

Vì để chế nhạo Hàn Tam Thiên, hắn đã dùng toàn bộ sức lực, nhưng kết quả lại không hề khiến Hàn Tam Thiên bị một chút mảy may nào.
Hắn không chỉ tự tác vào mặt mình một cái, đồng thời còn phô trương ra cho người khác thấy rằng hắn yếu đến mức nào.
Cho dù là người khác cũng khó mà chấp nhận kết quả như vậy, huống hồ người có địa vị tôn quý như Phương Khôn, lại yêu thể diện nhiều như hắn.
“Điều này là không thể không thể.

Các ngươi tất cả đã nhầm rồi.

Ta, ta, đúng rồi ta
đã dùng toàn bộ sức mạnh để đã thương hắn." Phương Khôn như nhớ ra điều gì đó, vội vàng giải thích.
Hắn vừa hét lên, các tên thân cận bên hắn hoảng hốt gật đầu hư bửa củi.
“Đúng đúng đúng, nội lực của Thiếu chủ nhà ta mạnh đến mức kinh ngạc, tu vị lại cao, điều này ở thành Sa mạc ai ai cũng đều biết." “Bên ngoài có vẻ như không hề có vết thương nào, nhưng thực tế nội lực của Phương Khôn đã đánh tên phế vật Hàn Tam Thiên này bán sống bán chết rồi." 
Tìm được lý do, tất cả bọn chúng lập tứ khôi phục lại dáng vẻ tự mãn khi nảy, lúc này
một người lớn tiếng nói.
Bên ngoài không có, nhưng bên trong chắc chắn có, người tu đạo đương nhiên sẽ có bản lĩnh, đương nhiên có thể làm như vậy được.
“Tu vi của người cao như vậy, vậy ta hỏi ngươi, sau khi chân khí truyền vào trong cơ thể người, còn có thể hóa thành đạo hay lưỡi dao sao?"
“Hoặc là có thể biến thành đường cong hay đường thẳng?" 
Thất trưởng lão ngao ngán hỏi, sau đó lật người Hàn Tam Thiên lại, phần lưng lập tức hiện ra trước mặt mọi người.
“Nguồn căn khiến Hàn Tam Thiên bị thương xuất phát từ đây, chân khí của ngươi có thể làm được sao?"
Một câu hỏi của Thất trưởng lão vang lên, phần lưng ghê rợn của Hàn Tam Thiên lập tức đập vào mắt tất cả mọi người.
rộng gần nửa xăng ti mét, dài hơn mười phân, vết thương đẫm máu, điều này khiến người khác không khỏi phát lạnh sống lưng.

Tuy rằng xung quanh miệng vết thương máu có phần ngưng động lại, có vẻ như hắn đã dùng qua phương pháp nào đó để chữa trị, nhưng chưa kịp chữa lành thì đã xảy ra chuyện khác.
Điểm này, Thất trưởng lão nói không hề sai, sau khi bị rìu Bàn cổ chém trúng, Hàn Tam Thiên liền sử dụng sự phối hợp chặt chẽ giữa tim và mạch máu, để khống chế lại rìu bàn cổ.
Sau đó, dùng ngũ hành thần thạch để hỗ trợ chữa trị vết thương, nhưng bởi vì Hàn Tam Thiên phải chuyên tâm chiến đấu với lão hòa thượng và người thần bí áo đen kia,
mà không thể bỏ thêm sức lực ra hỗ trợ đá ngũ hành thần thạch trị liệu vết thương cho mình.
+
Cùng với đám hòa thượng đánh một trận đấu kinh thiên động địa.
Đây...!
Lúc này đám người của Phương Khôn đã không còn có thể thốt lên bất cứ câu nào.
“Không không không, đây là...không thể nào"Đột nhiên lúc này..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui