Chàng Rể Siêu Cấp

"Mẹ, bây giờ phải làm thế nào đây, chẳng lẽ con phải bồi thường sao?"

Tưởng Sinh nơm nớp lo sợ nói.

Lưu Hoa nhìn Hàn Tam Thiên, việc này cũng không thể nào để cho con bà công nồi được, dù sao Hàn Tam Thiên ở nhà họ Tô cũng bị người khác xem thường, để anh công cái nồi này nhất định sẽ không có vấn đề gì.

"Tôi còn muốn đi đón Nghênh Hạ đi làm về, mấy người tự mình đi lên nhà đi."

Lúc này Hàn Tam Thiên nói.

Vẻ mặt Tưởng Phong Quang tức giận, đây là phép lịch sự khi tiếp dãi khách sao? Vừa định nói chuyện, không ngờ lại bị Lưu Hoa cướp lời, nói:

"Cậu tranh thủ đi nhanh đi, đừng đến muộn."

Tưởng Phong Quang nghi ngờ nhìn Lưu Hoa, đột nhiên sao bà ta lại đổi tỉnh thế, đến nhà làm khách, làm gi có đạo lý khách bị vứt ở dưới nhà bao giờ.

"Lưu Hoa, bà đang làm gi vậy, vi sao không để cho tên vô dụng ấy đưa chúng ta lên nhà vậy?

Sau khi Hàn Tam thiên lái xe rời đi, Tưởng Phong Quang hỏi Lưu Hoa.

"Cậu ta không đi thì chúng ta làm sao có thể ném nồi lên đầu cậu ta được chứ?"

Lưu Hoa cười nói:

"Đợi lát nữa người đến mọi người đừng nói gì hết, để cho tôi nói." Cả nhà ba người đi lên nhà, Tưởng Lam đã ở nhà chờ từ trước rồi.

"Anh, chị dâu, rốt cuộc hai ngưởi cũng đến rồi."

Tưởng Lam nhiệt tình đón ba người vào nhà.

Lưu Hoa thở dài, vẻ mặt cố ý nén giận nói:

"Tưởng Lam, em nói nghe xem nào, sao em có thể đưa cho Hàn Tam Thiên một cải xe đắt như thế được chủ?"

"Chị dâu, làm sao vậy?"

Tưởng Lam khó hiểu hỏi.

"Cậu ta đâm xe vào một cái hổ lớn, vậy nên phải tốn không it tien mới có thể sửa chữa được, chuyện này không phài là lãng phí tiền bạc sao?"

Lưu Hoa nói.

Nghe nói thế, vẻ mặt Tưởng Lam lập tức thay đổi, Hàn Tam Thiên lại dám đâm xe vào hố! Đó chính là xe mới đấy, sao cậu ta lại không biết cần thận hơn một chút chủ.

"Đúng vậy, di Lam, sao di lại có thể đem một con xe đắt như vậy cho anh ta lái được chứ, con thấy anh ta chỉ là loại biết đi xe điện mà thôi."

Tường Sinh thẳng thắn nói, không có một chút cảm giác hổ thẹn nào.

"Tưởng Lam, không phải anh đã nói với em rồi sao, Hàn Tam Thiên là loại người như thế nào, chẳng lẽ em còn không rõ. Cậu ta chỉ là một thằng vô dụng, em cần gì cho cậu ta mặt mũi cơ chứ."

Một nhà ba người cùng nhau ra trận, ngạc nhiên khiến người khác há hốc mồm.

Tường Lam hít một hơi thật sâu, cần bản cũng không nghi ngờ chuyện

này có gì khúc mắc, lạnh giọng nói:

"Chờ cậu ta trở về em sẽ tìm cậu ta để tính sổ, sau này đừng mơ lái xe của nhà chủng ta đi nữa."

Hàn Tam Thiên không biết trong nhà đã xảy ra chuyện gi, lúc anh đến công ty, tiệm tạp hóa đã đóng cửa rồi, Mặc Dương chắc là còn đang

làm việc, anh không có việc gi làm nên đứng tựa vào của xe chờ.

Không lâu sau, có mấy kẻ mang dáng vẻ lưu manh cổ ý đi đến bên

cạnh Hàn Tam thiên. "Người anh em, nghe nói cậu là đồ bỏ đi của nhà họ Tô, chinh cậu đã

khiến cho không it người đàn ông mất hết mặt mũi đấy."

"Ăn cơm mềm có ngon không? Kiếp trước không phải cậu là thải giảm đẩy chứ?"

"Tô Nghênh Hạ là một cô gái xinh đẹp như thể, vậy mà lại rơi vào trong tay cậu, cậu nói cho chủng tôi nghe, cậu đã chạm vào cô ta chưa? Có đúng là rất sảng khoái không?"

Hàn Tam Thiên mim cười nhin con Ferrari màu đỏ đang dừng ở cuối

đường, thản nhiên nói: "Đi nói cho anh ta biết, đừng có rảnh rỗi đến kiếm chuyện, sự kiên nhẫn

của tôi có hạn thôi."

"A, giọng điệu cũng không nhỏ, mấy anh, đánh."

Ba người vên tay áo lên, có biết một chút võ, Hàn Tam Thiên cười khinh thường, tim mấy loại tôm tép chân mềm đến mà muốn dạy dỗ anh, anh ta cũng quá coi thường rồi.

Mấy tên lưu manh hung hăng lao đến, nhưng rất nhanh tất cả đều đã năm trên mặt đất, mà dáng vẻ của Hàn Tam Thiên vẫn vân đạm phong khinh (mây gió điềm nhiên), giống như chuyện gì cũng chưa xảy ra vậy.

"Cút đi, nếu như có lần sau cũng không đơn giản như thế này đâu."

Hàn Tam Thiên nói.

Ba người kia không ngờ Hàn Tam Thiên có thể đánh nhau được, trong ánh mất mang theo một tia kiêng kị, chạy nhanh như chớp.

Sau khi Tô Nghẽnh Hạ tan làm, nhìn thấy xe bị đâm lõm vào như cải mång, cũng không giận Hàn Tam Thiên, chỉ nói là:

"Sao hôm nay anh lại đi bất cần vậy hả?"

"Hôm nay đi đón Tưởng Sinh, anh ta không biết lái, không cần thận đâm phải."

Hàn Tam Thiên nói.

"Tưởng Sinh?"

Ngay lập tức Tô Nghênh Hạ nhíu mày, cô đổi với Tưởng Sinh dường như chỉ có thể miêu tả bằng từ chán ghét, con người hơn hai mươi tuổi, cả ngày chỉ biết chơi bời lêu lồng mà không chịu làm việc, học Tưởng Phong Quang khoác lác, không ngờ anh ta còn đâm xe nữa.

"Nếu như bị mẹ em biết, để xem anh ta phải làm như thế nào?"

Tô Nghênh Hạ nói.

Lái xe về đến nhà, nhìn thấy Tưởng Lam và Tô Quốc Diệu, còn có một nhà ba người Tưởng Phong Quang đều ở dưới nhà, nhìn họ dàn trận kiểu này làm ngay cả Hàn Tam Thiên cũng thấy khó hiểu, bọn họ không phải chờ Tô Nghênh Hạ đấy chứ?

Sau khi đỗ xe xong, Tưởng Lam và Tô Quốc Diệu đều căng thẳng nhin đầu xe, sau đó kêu lên một tiếng vô cùng đau đớn, đây chinh là xe mới đấy.

"Hắn Tam Thiên, đưa chia khỏa cho tôi."

Tưởng Lam đi đến trước mặt Hàn Tam Thiên, lạnh giọng nói.

Hàn Tam Thiên cũng chẳng biết tại sao, nhưng vẫn đưa chia khóa cho Tường Lam.

"Nếu cậu đã không biết trân trọng nó, sau này cũng đừng lái xe này nữa, cho dù tôi có để cho nó ở trong này ăn bụi bặm đi nữa, cậu cũng đừng mơ mà chạm được vào nó."

Tưởng Lam nói.

Mặt Tô Quốc Diệu trầm như nước nhìn Hàn Tam Thiên nói:

"Cậu nghĩ bây giờ Nghênh Hạ đã có thể kiếm ra tiền rồi nên cậu muốn làm xăng làm bậy sao? Biết tiền sửa chữa Audi đất như thế nào không hà?"

Nhin thấy Hàn Tam Thiên bị trách mắng, vẻ mặt một nhà ba người Tưởng Phong Quang đều tràn ngập ý cười, đặc biệt là Tưởng Sinh, vẻ mặt còn mang theo chút đắc ý.

"Mẹ, mẹ đang làm cái gì vậy?"

Đầu óc Tường Lam như hòa thượng sở mãi không thấy tóc, cô hoàn toàn không biết đang xảy ra chuyện gì.

Tưởng Lam chỉ vào chỗ bị đâm đến lõm vào như cái mảng nói:

"Chẳng lẽ con không phát hiện ra xe bị đâm phải sao? Trước đây mẹ đã nói với con rồi, đừng để cậu ta lái một chiếc xe đắt như thế, con không nghe, bây giờ đã thấy hậu quả chưa?"

Vẻ mặt Tô Nghênh Hạ ngẩn ra, xe này rõ ràng là do Tường Sinh đầm phải, sao bây giờ lại trách tội Hàn Tam Thiên chứ?

Nhìn thấy vẻ mặt của một nhà ba người Tưởng Sinh, trong nhảy mắt Tô Nghênh Hạ liền hiểu ra, tức giận đánh một cái.

"Mẹ, xe này."

"Nghênh Hạ, nếu như con lại nói thay cậu ta, bây giờ mẹ sẽ bắt con và cậu ta ly hôn ngay lập tức."

Tường Lam lạnh giọng ngắt lời.

Hàn Tam Thiên kéo tay Tô Nghênh Hạ, ý nói cô không cần giải thích.

Tô Nghênh Hạ tức đến sắp nổ da đầu luôn rồi, sao một nhà ba người Tưởng Sinh có thể vô liêm sỉ như vậy được chứ, trợn mắt nói dối cũng phải có chừng mực chú.

"Em họ, người đàn ông này của em, kỹ thuật thật không tốt lắm, để cho cậu ta lái xe đối với em mà nói cũng là một loại nguy hiểm đẩy, em vẫn nên lo lắng một chút đi."

Tường Sinh cười nói.

"Đúng vậy, hiện tại con còn kiểm được nhiều tiền nữa, nếu xày ra chuyện gi không may thi phải làm sao bây giờ."

Luu Hoa tiếp lời.

Lời này thật ra là đang nhắc nhở Tưởng Lam, hiện tại Tô Nghênh Hạ chính là nơi để cả nhà bà dựa vào, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gi thi biết phải làm sao.

"Hàn Tam Thiên, về sau cậu không cần đón Nghênh Hạ tan ca nữa, bản thân hèn nhát thì tự chịu đi."

Tưởng Lam nói.

Nói xong, bà kéo tay Tô Nghênh Hạ nói tiếp:

"Tối nay mời cả nhà cậu con ra ngoài ăn cơm, người không liên quan sẽ không đi củng."

Người không liên quan này, đương nhiên là để chỉ Hàn Tam Thiên rồi.

Tô Nghênh Hạ còn chưa nói gì, Hàn Tam Thiên liền mở miệng:

"Tối nay anh còn có việc, em đi đi."

"Hàn Tam Thiên, thật ra cậu cũng tự biết thân biết phận đấy, biết nhà bọn tôi đi tụ họp cũng không có phần cậu, tự mình tìm có không đi cho đỡ xấu hổ."

Tưởng Sinh trêu chọc nói.

"Tam Thiên, anh..."

Tô Nghênh Hạ mang một bụng oan ức, muốn đứng ra bênh vực Hàn

Tam Thiên.

"Đi thôi, anh đúng là có việc må."

Hàn Tam Thiên ngất lời nói.

Cả nhà lái hai chiếc xe rời đi, Tô Quốc Diệu một chiếc, Tưởng Sinh một chiếc, Hàn Tam Thiên nhin theo bọn họ đến khi rời đi mới đi lên nhà.

Trên xe, Tưởng Sinh nói:

"Mẹ, mẹ thật quá lợi hại rồi, cái đồ vô dụng Hàn Tam Thiên ngay cả một câu cũng không dám phản bác."

Hoa cười

"Với địa vị của cậu ta ở nhà họ Tô, cậu ta làm gì có tư cách nói chuyện cơ chứ, con nên cần thận một chút, nếu lại thêm lần nữa, chỉ sợ mẹ không tìm được cớ giúp con rồi."

"Yên tâm đi, lúc trước là do con không cần thận mà thôi."

Tường Sinh thàn nhiên nói,

Lúc này Lưu Hoa lại nổi lên lòng dạ không sạch sẽ, nói với Tưởng Phong Quang: "Trong nhà Tưởng Lam vậy mà mua hai cái xe, chắc chắn có không ít

tiền, ông nên nghĩ cách mượn được một ít đi."

"Bây giờ Tưởng Lam đang phất lên, giúp đỡ người anh trai như tôi một chút cũng là điều đương nhiên, đợt lát nữa ngồi trên bàn cơm tôi sẽ vay, không vay hai trăm nghìn tệ, thì ít nhất cũng phải vay được một trām nghin tệ."

Tưởng Phong Quang nói.

"Nếu như em ẩy muốn viết giấy lại, thì ông cứ đồng ý đi, đầu tiên phải nắm được tiền ở trong tay đã, còn về phần sau này có trà hay không thi do chúng ta định đoạt."

Lưu Hoa nhắc nhở nói.

Tưởng Phong Quang ra vẻ đương nhiên nói:

"Bây giờ em ấy có tiền, nếu như còn đòi tiền tôi,vậy thì có thể không cần nói gì về tình nghĩa nữa rồi, dù sao đi nữa tôi cũng là anh trai của em ấy."

Vi giữ mặt mũi, Tưởng Lam chọn một phòng trong khách sạn năm sao, giả cả cũng không thấp, còn cố ý nói minh là khách quen ở chỗ này, thường xuyên đến đây.

Lưu Hoa nghe bà nói vậy, trước khi đi vào khách sạn còn âm thầm ra dấu với Tưởng Phong Quang, ý muốn nói là lát nữa hãy mở miệng muon trăm ngàn tệ đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui