Trong lòng Khương Oánh Oánh cũng vô cùng cảm
động. Từ nhỏ cô và Hà Đình sống nương tựa lẫn
nhau, đã lâu rồi không có cảm nhận được sự ấm áp
của gia đình, mà vào giờ khắc này cô mới biết được
cảm giác có một gia đình là như thế nào.
Khi cô nhìn thấy Tô Nghênh Hạ gật đầu tán thành,
thấy Thi Tinh mỉm cười, thấy Hàn Thiên Dưỡng ý bảo
cô mau bốc thăm đi, thì cô cũng không nhịn được nữa
mà ướt nhòe mi mắt.
"Được." Khương Oánh Oánh nói xong thì khẩn trương
đưa tay ra. Tuy rằng đây không tính là chuyện lớn gì
cả, nhưng lại là quyết định nơi tổ chức tiệc trăm ngày
cho Hàn Niệm. Chuyện vô cùng quan trọng như thế lại
muốn cô bốc thăm đưa ra kết quả.
"Đừng sợ, dù sao mấy nơi này đều rất tốt cả, anh chỉ
muốn giúp em giải quyết vấn đề trong lòng mà thôi."
Thấy Khương Oánh Oánh hơi run tay thì Hàn Tam
Thiên an ủi.
Khương Oánh Oánh gật đầu, cầm lên một miếng giấy
vo tròn rồi giao cho Hàn Tam Thiên.
"Anh Tam Thiên, nếu như không tốt thì anh đừng trách
em." Khương Oánh Oánh nói.
"Làm sao lại không tốt được? Mấy nơi này đều không
có vấn đề gì đâu." Hàn Tam Thiên mở ra miếng giấy,
nơi được lựa chọn chính là trang viên mà sáng sớm
hôm nay đã tới.
Hàn Tam Thiên và Tô Nghênh Hạ, thậm chí cả Hàn
Thiên Dưỡng đều rất hài lòng với nơi này, phong cảnh
lịch sự tao nhã mặc dù không có tới mức là nơi bồng
lai tiên cảnh, thế nhưng còn hơn nơi đô thị ầm ï đầy
ồn ào, sự yên lặng của nơi đó vẫn vô cùng háp dẫn.
"Mẹ, đây là kết quả bốc thăm." Hàn Tam Thiên nói với
Thi Tỉnh. Bởi vì Thi Tỉnh thích khách sạn nguy nga
tráng lệ, cho nên khẳng định bà không hài lòng lắm
với nơi này.
"Mẹ không có ý kiến."
Khi địa điểm được xác định, Hàn Tam Thiên lập tức
chuẩn bị gọi điện thoại cho ông chủ trang viên, thông
báo cho ông ta chuẩn bị.
Ông chủ của trang viên Bích Phong tên là Trương
Bích Phong. Từ sau khi đám người Hàn Tam Thiên rời
khỏi trang viên, Trương Bích Phong vẫn đang bao
trùm trong trạng thái lo nghĩ bất an. Bởi vì ông ta
không biết tiệc trăm ngày của Hàn Niệm có thể tổ
chức ở trang viên Bích Phong hay không, điều này
làm cho ông ta không kìm chế nỗi khẩn trương.
"Cả ngày lo lắng không thôi. Không phải chỉ là tiệc
trăm ngày thôi sao, anh là ông chủ lớn như vậy, mà
cũng phải lo lắng vì chuyện này sao?" Vợ của Trương
Bích Phong bất đắc dĩ nói, bởi vì bà thật sự nhìn
không được nữa. Suốt cả ngày nay Trương Bích
Phong cứ ngồi trong phòng khách với trạng thái cả
người ngơ ngắn, hầu như cách mỗi phút lại nhìn điện
thoại di động một lần.
"Cái đầu chỉ để mọc tóc như bà thì biết cái gì. Bà biết
tiệc trăm ngày lần này đối với nhà họ Trương mà nói
có ý nghĩa như thế nào không?" Ánh mắt Trương Bích
Phong hung ác trợn nhìn vợ. Có thể nói đây là chuyện
nhỏ sao? Bây giờ địa vị của Hàn Tam Thiên ở thành
phố Thiên Vân vô cùng cao, cho dù ai có thể nhận
được chuyện này thì đều có thể nâng cao được địa vị
ở thành phố Thiên Vân. Trương Bích Phong không
muốn bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
"Ý nghĩa như thế nào, lẽ nào bây giờ ông còn thiếu
tiền sao, kiếm ít đi một chút thì chết à?" Vợ của
Trương Bích Phong còn tỏ vẻ xinh đẹp trừng mắt với
Trương Bích Phong.
Trương Bích Phong không phải một tên đàn ông sợ
vợ, nhưng nhiều khi ông ta cũng không cần tính toán
với vợ mình, tránh xảy ra lời qua tiếng lại.
Thế nhưng với chuyện này, Trương Bích Phong cũng
sẽ không mặc người phụ nữ này. Ông ta phải khiến vợ
biết sự lợi hại của Hàn Tam Thiên, biết tầm quan trọng
của chuyện này đối với nhà họ Trương. Hơn nữa ông
ta còn phải nhắc nhở người phụ nữ này, tuyệt đối
đừng trêu chọc người có quan hệ với Hàn Tam Thiên.
//
- -----------------