Dù rất rất muốn tham gia bữa tiệc này, cũng không
muốn bỏ lỡ cơ hội trăm năm có một ấy, nhưng người
mẹ già ở nhà cũng khiến Lưu Nghệ không thể nào dút
bỏ được, cho nên anh ta chỉ có thể nhịn đau mà rời đi.
Lưu Nghệ biết, anh ta đã bỏ lỡ cơ hội ngàn năm có
một, mà một khi bỏ lỡ cơ hội này rồi, có lẽ mãi mãi
anh ta cũng không bao giờ gặp được lần thứ hai nữa.
Về đến nhà, nhìn thấy vẻ mặt kích động của mẹ mình,
Lưu Nghệ vội vàng đến bên an ủi nói: "Mẹ, mẹ đừng
sợ, bất kể có chuyện gì đi nữa, cũng có con ở đây."
Bà cụ lắc đầu, trong ánh mắt ngập tràn sự sợ hãi.
Ngày thường bà là một người không nói lý lẽ, xảy ra
tranh chấp với chủ khu công nghiệp là chuyện thường
ngày ở tiểu khu. Cho dù là quan hệ với hàng xóm ở
cùng một tầng cũng không hè tốt, thậm chí cùng đi
chung thang máy với bà hàng xóm cũng không muốn,
dẫu phải chờ mắt thời gian đi nữa. Từ những việc nhỏ
này có thể thấy được bà cụ không hề được người
khác yêu quý cho lắm.
Nhưng mà chính bà cụ lại không cảm thấy thé. Bởi vì
xảy ra chuyện gì cũng đã có Lưu Nghệ ra mặt giải
quyết, cho nên bà ta đã cảm thấy quen rồi.
Nhưng bây giờ, bà cụ biết mình không nói đạo lý nên
đã rước lấy rất nhiều tai họa. Những chuyện khác có
lẽ Lưu Nghệ có thể giải quyết được, nhưng đắc tội
Hàn Tam Thiên và Tô Nghênh Hạ đã vượt xa phạm vi
năng lực của Lưu Nghệ rồi.
"Lại làm ầm ĩ với chủ khu công nghiệp sao?" Lưu Nghệ hỏi.
Bà cụ lắc đầu, bà ta không dám nói chuyện này cho Lưu Nghệ.
"Khiêu vũ ở quảng trường bị người khác cướp mất
chỗ?" Lưu Nghệ tiếp tục hỏi.
Những việc nhỏ như thế này đối với Lưu Nghệ mà nói
toàn là những chuyện không đâu vào đâu, dường như
mỗi ngày đều diễn ra. Nhưng anh ta là con, đương
nhiên có trách nhiệm giúp mẹ mình, mọi chuyện đều
phải thay mẹ mình ra mặt. Đây cũng nên là thứ trách
nhiệm mà anh ta phải gánh vác.
Từ phương diện hiếu thảo mà nói, Lưu Nghệ chắc
chắn sẽ không có vấn đề gì, nhưng vấn đề lại ỏ chỗ
anh ta quá mức hiếu thảo rồi.
"Vậy thì sao lại như thế này?" Lưu Nghệ khó hiểu nói,
nghĩ thầm chẳng lẽ lại phát sinh ra vấn đề gì mới sao.
"Hôm nay mẹ đi bệnh viện chen hàng.” Bà cụ nói.
Lưu Nghe cười. Việc nhỏ nhưứ chen hàng thì có gì
đáng sợ đâu cơ chứ nên vỗ vỗ vai mẹ mình, nói: "Mẹ,
đây chỉ là việc nhỏ mà thôi. Mẹ sợ cái gì chứ?"
"Mẹ chen hàng của Hàn Tam Thiên và Tô Nghênh Hạ,
đã thế còn đây Tô Nghênh Hạ một cái." Bà cụ kể lại
mọi việc. Bởi vì bà biết giấu diễm sẽ chỉ làm hậu quả
thêm nghiêm trọng hơn mà thôi, chỉ bằng nhanh
chóng nói chuyện này ra cho Lưu Nghệ biết, anh ta
mới có thể nghĩ cách đi giải quyết chuyện này.
//
- -----------------