Những lời này của Lâm Đồng lại khiến nét mặt Hà
Tiêu Tiêu đầy phẫn nộ. Chuyện bị Hàn Tam Thiên
coi thường là một sự sỉ nhục với Hà Tiêu Tiêu, sao
cô ta có thể nói cho Lâm Đồng chứ?
"Lâm Đồng, tôi cảnh cáo anh lần cuối, chuyện này
không liên quan gì tới anh, tốt nhất anh đừng chọc
tôi. Tôi biết anh muốn gia nhập Tam Điện, tôi nghĩ
có lẽ anh biết rõ địa vị của tôi trong suy nghĩ của
cha. Nếu như tôi không muốn, nhất định cha tôi sẽ
không đồng ý." Hà Tiêu Tiêu lạnh lùng nói.
Lâm Đồng chỉ phản kích để thăm dò, không ngờ
rằng lại khiến cảm xúc của Hà Tiêu Tiêu thay đổi
lớn như vậy. Chuyện này càng khiến anh ta hiếu
kỳ rốt cuộc giữa hai người đã xảy ra chuyện gì mà
lại có thể khiến Hà Tiêu Tiêu tức giận như thế.
Có điều anh ta biết, còn hỏi tiếp, e rằng sẽ thật sự
chọc giận Hà Tiêu Tiêu. Một khi cô ta nói xấu mình
trước mặt Hà Thanh Phong thì việc anh ta muốn
gia nhập Tam Điện sẽ biến thành chuyện hoang
đường.
Cả Thiên Khải, ai không biết Hà Thanh Phong
cưng chiều Hà Tiêu Tiêu đến không có chừng
mực. Bất kể Hà Tiêu Tiêu phạm sai làm gì, Hà
Thanh Phong cũng có hết sức giúp cô ta che giấu.
Chuyện không thê đắc tội Hà Tiêu Tiêu gần như
đã trở thành cắm ky mà tất cả mọi người ở Thiên
Khải đều biết.
"Xin lỗi, là tôi lắm mồm." Con cưng của trời như
Lâm Đồng, vào lúc này lại lựa chọn thỏa hiệp, hơn
nữa còn cúi đầu nói lời này với Hà Tiêu Tiêu, đủ
để thấy anh ta đang cố gắng hạ thấp mình.
Nhưng anh ta cung kinh cũng không khiến Hà Tiêu
Tiêu bớt giận, bởi vì trong mắt Hà Tiêu Tiêu, thái
độ của Lâm Đồng với cô ta là chuyện hiển nhiên.
Con cưng của trời thì sao? Có thể sanh với con
gái của chủ nhân Tam Điện như cô ta ư?
"Chuyện hôm nay tôi tìm anh không thể nói cho
bất kỳ ai, nếu không, tôi sẽ không tha cho anh." Hà
Tiêu Tiêu cảnh cáo.
"Vâng." Lâm Đồng cúi đầu đáp.
Lúc Hà Tiêu Tiêu đi cũng không thèm liếc Lâm
Đồng một cái, hiển nhiên trong mắt cô ta, hoàn
toàn không thèm nể mặt vị con cưng của trời ở
Thiên Khải này.
Lâm Đồng ngắng đầu, nhìn bóng lưng Hà Tiêu
Tiêu đi xa. Tuy rằng người phụ nữ này mắc bệnh
công chúa vô cùng nghiêm trọng, hơn nữa tính
cách cực kỳ ngang ngược, nhưng vân không hê
khiến người ta chán ghét chút nào. Bởi vì sắc đẹp
và dáng người của cô ta thật sự khiến đàn ông mê
đảm.
"Rồi sẽ có một ngày, tôi sẽ chinh phục được cô.
Đến lúc đó, cho dù cô là con gái của chủ nhân
Tam Điện tôn quý cũng phải cầu xin tôi ở trên
giường." Khóe miệng Lâm Đồng cong thành một
nụ cười dâm đãng, rõ ràng trong đầu đang nghĩ
chuyện không đứng đắn.
Hôm ấy thi đấu phân cấp bắt đầu.
Do thi đấu thăng cấp từ cấp thấp nhất nên không
có nhân vật lớn nào ở Thiên Khải có mặt quan sát
cuộc chiến. Dẫu sao bậc chữ Hoàng là cấp thấp
nhất, mấy vị bề trên ở Thiên Khải cũng không
muốn hạ mình tới đây.
Hai người Hàn Tam Thiên và Khương Oánh Oánh
có đối thủ của riêng mình, nhưng bây giờ thực lực
bọn họ đã vượt xa cấp chữ Hoàng nên thì đấu
phân cấp cấp độ này với bọn họ mà nói là chuyện
không thể đơn giản hơn.
Lúc Hàn Tam Thiên thi đấu, tất cả mọi người cấp
chữ Hoàng đều có mặt quan sát, trong đó tâm
trạng của hai người Trang Đường và Cung Thiên
là cảm khái nhất. Dẫu gì hai người bọn họ là nhân
//
- -----------------