Sau khi Hàn Tam Thiên phát hiện ra điều này,
trong đầu đầy dấu chấm hỏi. Con tinh tỉnh gặp lúc
trước không hiểu sao chạy đi rất nhanh, nhưng nó
tuyệt đối không ngoan ngoãn như vậy. Càng khỏi
nói đến con thằn lằn khổng lồ, mới gặp mặt đã hận
không thể nuốt bọn họ vào trong bụng, vậy mà lúc
này cũng bày ra vẻ ngoan ngoãn cúi đầu.
"Cái này, chuyện gì xảy ra thế?" Hàn Tam Thiên
kinh ngạc nói.
Khương Oánh Oánh cũng mang vẻ mặt đầy mờ
mịt, những sinh vật hung ác này tạo ra xương khô
đầy đất. Bây giờ xuất hiện trước mặt bọn họ sao
lại chậm chạp không làm loạn chứ?
"Anh Tam Thiên, có phải chúng nó không nhìn thấy
chúng ta hay không?" Khương Oánh Oánh nhỏ
giọng nói.
Ý nghĩ hoang đường đó khiên Hàn Tam Thiên bật
cười, cho dù muốn an ủi bản thân cũng không thể
an ủi theo cách đó được.
Không nhìn thấy còn có thể đi thẳng tới trước mặt
bọn họ, không phải nói vớ vẫn rồi sao?
"Oánh Oánh, lần sau khi đi ra ngoài, anh Tam
Thiên tìm cho em một bệnh viện lớn, khám đầu óc
xem sao." Hàn Tam Thiên mua vui trong nỗi khổ
trêu chọc Khương Oánh Oảnh.
Khương Oánh Oánh lè lưỡi, có vẻ hơi lúng túng.
Lúc này Hàn Tam Thiên phát hiện con rắn trắng
kia lại đang quấn trên cổ con tinh tỉnh. Khi Hàn
Tam Thiên phát hiện ra nó, rắn trắng nhỏ đang thè
lưỡi, dường như đang khoe khoang với Hàn Tam Thiên.
Cảnh tượng này khiến Hàn Tam Thiên dại ra.
Anh vốn tưởng rắn trắng nhỏ là sinh vật vô hại
nhất trong Ma Vương quật, nhưng tình hình bây
giờ hiển nhiên không giống như những gì anh nghĩ.
Rắn trắng nhỏ từ trên thân thể to lớn của tỉnh tỉnh
trườn xuống, từ từ đi tới trước mặt Hàn Tam
Thiên. Khi nó xoay người, khạc ra đầu lưỡi đỏ
hồng về phía những sinh vật khác, Hàn Tam Thiên
rõ ràng thấy thân thể của những sinh vật kia run
lên, không hề che giấu biểu hiện ra nỗi sợ hãi đối
với rắn trắng nhỏ.
Việc này...
Hàn Tam Thiên trợn tròn mắt.
Con vật nhỏ này lại có thể hù dọa những sinh vật kia.
Với cái thân thể này của nó, chặt hằm một nồi thịt
rắn còn chưa đủ nhét kẽ răng, sao có thể áp đảo
về mặt khí thế trước những sinh vật to lớn như con
thần lằn khổng lồ kia chú?
"Bọn chúng đều sợ mày?" Hàn Tam Thiên không
hiểu nỗi, hỏi rắn trắng nhỏ.
Rắn trắng nhỏ gật đầu.
Khương Oánh Oánh ở bên cạnh thấy động tác
này, kinh ngạc tói mức không khép được miệng.
Mặc dù vừa rồi Hàn Tam Thiên đã nói với cô là rắn
trắng nhỏ nghe hiểu tiếng người, nhưng đối với
chuyện này, trong lòng Khương Oánh Oánh vẫn
nghi ngờ. Dù sao rắn cũng là động vật máu lạnh,
làm sao có thể nghe hiểu tiếng người chứ?
Mà một màn này hoàn toàn đập tan nhận thức
bình thường của Khương Oánh Oánh.
Vậy mà con rắn đó lại thật sự hiểu Hàn Tam Thiên đang nói gì.
//
- -----------------