Chàng Rể Trường Sinh


“Cậu cho rằng tôi không mua được cái xe này sao?”, Đinh Dũng nhướng mày, nheo mắt nhìn hắn ta.

“Ha ha, lẽ nào không phải sao?”, Long thiếu gia cười lạnh lùng chỉ vào chiếc xe đạp ở bên ngoài cửa rồi nói với giọng châm chọc: “Nếu như mà mua nổi xe thì cậu đã không đi xe đạp rồi”.

“Như Long, thôi bỏ đi”, đúng lúc này cô gái bám rịt lấy Long thiếu gia cau mày, huých vào tay hắn, nói: “Chúng ta đi xem xe đi”.

“Hừ, đồ nhà quê, cút đi”, Thiết Như Long mặc dù tức giận nhưng cũng không dám khiến vị hôn phu của mình tức giận nên chỉ có thể nạt nộ Đinh Dũng đôi câu rồi thôi.

Thế nhưng thái độ đó của hắn ta không có nghĩa là Đinh Dũng sẽ bỏ qua.

Thấy đối phương coi thường mình như vậy, Đinh Dũng cũng tức tối.

Anh lạnh lùng nói: “Nếu như tôi mua được thì sao?”
“Tiểu tử, được voi đòi tiên à? Mẹ kiếp, cậu mà mua được thì ông đây nuốt luôn chìa khoá cái xe này”, Thiết Như Long vừa quay người lại, nghe thấy Đinh Dũng nói vậy thì máu nóng bốc lên.

Hắn ta chỉ vào chiếc chìa khoá trong tay nữ nhân viên bán hàng rồi nói.

Đinh Dũng nghe vậy thì lập tức nhếch miệng cười, nói: “Nói lời giữ lời”.

“Bổn thiếu gia nói lời đương nhiên giữ lời.

Nhưng nếu như cậu không mua được thì đừng trách bổn thiếu gia đây không khách khí.

Lập tức phải quỳ xuống dập đầu lạy tôi ba lạy, sau đó cút ra khỏi đây”, thấy Đinh Dũng đột nhiên dám cược với mình, Thiết Như Long bật cười ha hả.

Một tên nhà quê đạp xe đạp mà mua nổi xe ô tô trong đây thì hắn đi đầu xuống đất.

Cho dù là Thiết Như Long hắn đây còn phải dựa vào quan hệ của nhà họ Thiết, dựa vào tiền tích cóp hai, ba năm trời mới có thể mua một cái xe tầm trung ở đây”.

Nếu như nói về phương diện khác thì cậu ta còn có thể giới thiệu cho Đinh Dũng hai dòng xe khác vì dù sao thì sở thích của mỗi người không giống nhau.

Có thể có người thích phong cách thể thao, có người thích phong cách đẹp trai ga lăng, nhưng nếu nói nội thất và cảm giác lái thì những dòng xe có giá này lại không có gì khác biệt”.

“Ha ha, cậu đừng lo, giá cả không thành vấn đề.

Cậu cứ theo yêu cầu của tôi giới thiệu là được”, Đinh Dũng vỗ vỗ vai tiểu Hách, nói: “Nếu tôi thích, hôm nay sẽ trả toàn bộ số tiền mua xe”.

“Thật sao ạ?”, nghe Đinh Dũng nói hôm nay trả toàn bộ số tiền mua xe, tiểu Hách phấn chấn hẳn lên.

Cậu ta nhìn Đinh Dũng một lượt, trong lòng không khỏi cảm thấy ngạc nhiên và vui mừng.

Lẽ nào vận may của cậu ta hôm nay tốt, lẽ nào cậu ta gặp được một người giàu có sao?
“Chỗ chúng em có một dòng xe đảm bảo với anh cảm giác lái tốt nhất ở đây”, tiểu Hách nhìn Đinh Dũng rồi dẫn anh tới khu vực trung tâm của showroom, sau đó chỉ vào chiếc xe được coi là vật báu ở đây.

Cậu ta đã hoàn toàn quên mất lời dặn của quản lý trước đó, không được để bất cứ ai đụng vào chiếc xe này, nếu làm hỏng xe thì không ai gánh nổi trách nhiệm.

“Chiếc xe này? Tôi có thể lái thử không?”, Đinh Dũng nhướng mày, dùng sức kéo cửa xe.

Không ngờ anh mới kéo đã kéo được cửa ra.

Chiếc xe có màu đen, thân xe rõ ràng dài hơn vài chiếc xe mà anh đã xem qua trước đó.

Xe có dáng khí động trông đẹp hơn hẳn, đồng thời trông cả chiếc xe lại rất đỗi đơn giản, không giống mấy dòng siêu xe, lái đến đâu cũng thu hút sự chú ý..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui