Hán Vân Hiển hung dữ với Đào Yên Hoa xong, nổi giận đùng đùng đi ra khách sạn Xuân Nguyên.
Sau khi đi ra khỏi nhà họ Đào, muốn gọi vệ sĩ bên mình của mình.
Kết quả là tìm cả buổi cũng không tìm được.
Thật sự là kỳ quái!
Lúc mình ăn cơm đã bảo bọn họ chờ mình ở bãi đỗ xe.
Sao giờ một người cũng không thấy thế này.
Hán Vân Hiển dẫn theo hai vệ sĩ, hai người này đều là cao thủ chiến đấu năm đoạn.
Một người đánh nhau với ba đến năm người là không thành vấn đề, thế nhưng bây giờ người tựa như bốc hơi vậy, không biết đi nơi nào.
Hán Vân Hiển gọi điện thoại của hai người mà cũng không ai bắt máy! Cái này đã chọc tức anh ta.
Định trở về chỉnh đốn hai người này cho ra trò một chút.
Anh ta định tự mình lái xe trở về, lại phát hiện săm lốp phát nổ!
Hán Vân Hiển tức giận đến im lặng một hồi!
Vệ sĩ nào cũng không thấy, xe còn nổ bánh.
Thật sự là “người sắp không may, uống nước lạnh cũng tê răng.”
Hán Vân Hiển cầm điện thoại, đang chuẩn bị gọi điện thoại cho bố anh ta lái xe, để bảo ông ta tới đón mình.
Điện thoại còn chưa bấm số xong, một con quỷ say đã đến gần anh ta, một cái tát phất qua đã đánh bay điện thoại Hán Vân Hiển.
“Mày...”
Hán Vân Hiển giận dữ, đang muốn huấn cái thằng say rượu kia.
Thằng say rượu đó nắm cổ áo Hán Vân Hiển, một cái mồm nồng nặc mùi rượu phun ngay trên mặt Hán Vân Hiển.
Thằng say rượu tức miệng mắng to Hán Vân Hiển: "Mày phải xin lỗi em gái tao, không chỉ có vứt nó, còn giết chết đứa bé trong bụng của nó.
Tao muốn giết mày, giết mày!"
"Có phải mày nhận lầm người rồi không? Tao đâu có biết em gái mày là ai đâu?"
“Có phải mày tên Hán Vân Hiển không?"
"Đúng vậy!"
"Vậy không sai!" Kẻ say rượu đó đấm một đấm xuống gò má của Hán Vân Hiển.
Hán Vân Hiển biết chút công phu chiến đấu tay chân, nhưng lúc này lại không dùng được.
Sức của cái tên say rượu này quá lớn, hai quyền trực tiếp đánh Hán Vân Hiển tới ngu người, té lăn trên đất.
Ngay sau đó, tên say tiến lên quyền cước một phen với Hán Vân Hiển.Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Đến cuối cùng, tên say rượu phun cục đàm vô Hán Vân Hiển, nghênh ngang rời đi!
Tên say rượu này chính là Nông Tuyền giả trang đấy, Nông Tuyền vừa uống nửa cân rượu đế, đeo một cái tóc giả.
Hán Vân Hiển này có chút công phu, trong mắt Nông Tuyền chẳng đáng để nhìn.
Sau khi Hán Vân Hiển đứng lên, phun một ngụm ngay hướng tên say đó rời đi, chửi ầm lên nói: "Mày tốt nhất là đừng để cho tao bắt được! Nếu không, ông đây sẽ ném mày vào trong nước cho cá ăn."
Lúc này, một đám lưu manh nhỏ cầm côn gậy trong tay, từ xa xa chỉ Hán Vân Hiển một cái.
Hô: "Ở đằng kia đó, mọi người chặt nó đi!"
Hán Vân Hiển nhìn qua thâấy ucyehenj không ổn, những người này sẽ không lại nhận lầm người đâu ha? Anh ta chạy đi bỏ chạy.
Hán Vân Hiển chạy ở phía trước, những lưu manh nhỏ này liền đuổi theo ở phía sau.
Hán Vân Hiển là cậu chủ con nhà giàu, mặc dù sẽ có một chút công phu chiến đấu tay chân.
Thế nhưng là bình thường xao nhãng ở rượu sắc, thân thể sớm đã bị hao mòn hết.
Còn chưa chạy hơn mười mét, đã bị người phía sau đuổi kịp.
Lại là một trận gậy gộc rơi xuống trên người Hán Vân Hiển.
Ngay sau đó, những thằng nhóc lưu manh này, kiêu ngạo nghênh ngang rời đi.
Hán Vân Hiển bị đánh tới thân thể đều sắp rã rời!
Đêm nay, đã trúng hai lần đánh.
Ngay lúc Hán Vân Hiển mới vừa từ trên mặt đất bò dậy, có hai cái bóng người đang dùng tốc độ nhanh chạy tới bên này.
Hán Vân Hiển cho rằng lại là muốn đánh anh ta, sợ tới mức tiếp tục căng chân chạy như điên.
Chợt nghe đằng sau có người hô: "Cậu chủ! Là chúng tôi."
Hán Vân Hiển nghe thấy là mình giọng nói của vệ sĩ mình, không khỏi dừng bước.
Chạy đến gần hai người, không phải là vệ sĩ của mình thì là ai?
Mượn ngọn đèn hơi yếu, Hán Vân Hiển thấy hai vệ sĩ của mình cũng bị người đánh.
Hán Vân Hiển vội vàng hỏi thăm vệ sĩ: "Hai người các anh là xảy ra chuyện gì? Gọi điện thoại cho các anh nhưng các anh không bắt máy, còn tự tiện rời cương vị?"
Một gã bảo tiêu báo cáo với Hán Vân Hiển nói: "Cậu chủ! Có người đến quấy phá chúng tôi, nên chúng tôi đuổi theo người đó."
"Kết quả là bị đối phương đánh cho?" Hán Vân Hiển lạnh giọng nói.
Hai vệ sĩ xấu hổ cúi đầu.
Hán Vân Hiển hỏi vệ sĩ "Đối phương đi lối nào?"
Hai vệ sĩ liếc mắt nhìn lẫn nhau, ấp a ấp úng đáp lại một câu: "Không thấy rõ!"
"Cái gì?"
Hán Vân Hiển tức giận đến mỗi người đạp một cước xuống người hai người.
Lại liên tưởng đến chuyện mình bị đánh, chắc chắn là nằm trong kế điệu hổ ly sơn của kẻ địch.
“Hai người các anh là đồ ngu, trúng kế điệu hổ ly sơn của kẻ địch rồi.”
"Kế điệu hổ ly sơn?"
Hai vệ sĩ vỗ cái ót của chính mình, cũng hô to lên.
Hán Vân Hiển tức giận nói: "Hừ! Chuyện này nhất định không thoát khỏi liên quan đến ông chủ khách sạn Xuân Nguyên, chúng ta quay về đi tìm bọn họ."
Hán Vân Hiển mang theo hai vệ sĩ, khí thế hung hăng về tới khách sạn Xuân nguyên.
Vừa vào cửa, Hán Vân Hiển đã ở bên trong la lớn: "Gọi Tổng giám đốc của mấy người đến cho tôi!"
Quản lý đại sảnh thấy là khách hàng hồi nãy tới dùng cơm, tiến lên hỏi: "Chào ngài, cậu tìm Tổng giám đốc chúng tôi có chuyện gì?"
“Bịch!...”
Hán Vân Hiển giáng một bạt tai xuống mặt quản lý đại sảnh, tức giận nói: "Tai ông điếc sao? Tôi kêu tìm tổng giám đốc mấy người đến cho tôi.
Nếu không, tìm ông chủ của các ông đến cũng được?"
Lúc này, chợt nghe giọng nói của Lý Quốc Lâm truyền tới.
“Ai tìm tôi?”
Lý Quốc Lâm mặc âu phục phẳng phiu, đã đi tới chỗ Hán Vân Hiển.
Hán Vân Hiển không nghĩ tới là bố của Lý Thanh Tịnh và Lý Diệu Linh.
“Ngài Lý, người tôi tìm chính là Tổng giám đốc khách sạn Xuân Nguyên.”
“Chính là tôi, cậu tìm tôi là có chuyện gì?” Lý Quốc Lâm trầm giọng mà hỏi.
Hán Vân Hiển ngạc nhiên một hồi, hoảng sợ nói: "Ông là Tổng giám đốc khách sạn Xuân Nguyên?"
"Không sai!"
Lý Quốc Lâm thấy người Hán Vân Hiển tràn đầy vết thương, kinh ngạc mà hỏi thăm: "Cậu Hiển, cậu đây là bị người nào đánh vậy?"
Hán Vân Hiển thấy biểu cảm của Lý Quốc Lâm, không giống như là giả vờ.
Có khả năng là ông ta thật sự không biết chuyện này.
Thuận miệng hỏi câu: "Người đó là ông chủ khách sạn này?"
"Văn Báo!"
Nghe thấy hai chữ "Văn Báo", Hán Vân Hiển có hơi sửng sốt lần nữa.
Anh ta và Văn Báo nước giếng không phạm nước sông, cũng chưa từng có xung đột nào với Văn Báo, Văn Báo cũng không có can đảm hại mình.
Nhưng rốt cuộc là người nào đang hại mình chứ?
Hán Vân Hiển lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Văn Báo, đi thẳng vào vấn đề mà hỏi: "Văn Báo, khách sạn Xuân Nguyên là sản nghiệp của anh sao?"
"Đúng vậy! Cậu Hiển, có rảnh thì đến góp vui nha."
“Góp cái con em mày! Tao hỏi mày, hôm nay tao bị đánh ở cửa lớn Xuân Nguyên, có phải là kiệt tác của mày hay không?”
“Cậu Hiển, cậu đang nói cái gì đấy, tôi hoàn toàn nghe không hiểu!" Văn Báo nói: "Tôi và cậu không cừu không oán, tại sao phải đánh cậu chứ?"
“Chắc hẳn khách sạn của mày có giám sát đúng không? Giúp tao điều một giám sát tới đây.”
“Lý Quốc Lâm đang ở đây đúng không? Anh bảo ông ta lên giúp anh điều là được.” Văn Báo nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.
Hán Vân Hiển đối nói Lý Quốc Lâm: "Ông Lâm, xin giúp tôi điều một giám sát của bãi đỗ xe của khách sạn được không?"
“Cậu Hiển, thật sự quá không khéo rồi.
Giám sát của bãi đỗ xe chúng tôi đã hỏng mất.
Không chỉ có giám sát chúng tôi hỏng mất, thiết bị giám sát chung quanh đây và đều hỏng mất.
Sửa gấp đều đã đến, vẫn còn chưa sửa xong."
"Cái gì?"
Hán Vân Hiển la hoảng lên.
Lúc này, anh ta mới ý thức tới sự việc không có đơn giản như vậy.
Là có người đang chĩa mũi nhọn vào mình, hay hoặc là nói là đang cố ý xếp đặt thiết kế trả thù mình.
Anh ta chợt nhớ tới, trước đó Triệu Hùng có nói những lời "Đêm khuya không trăng không gió, sớm đi về nhà" này.
Không khỏi bị ý nghĩ của mình khiến sợ hãi kêu lên một cái, thầm nghĩ: "Chẳng lẽ thật sự là thằng Triệu Hùng này?".