Hoàng Thế Vĩnh thân là chủ tịch ban giám khảo của "Ngôi sao thiếu nhi tài năng", ông ta sắp tức điên rồi.
Chuyện vốn đang thuận buồm xuôi gió, không nghĩ tới nửa đường lại nhảy ra một tên Trình Giảo Kim.
Càng tức giận hơn là người này lại là nhà tài trợ độc quyền của chương trình.
Hoàng Thế Vĩnh buồn bực, làm sao Kỳ Ngọc Phong này lại đi điều tra thu chi ngân hàng của mình? Xem ra, rõ ràng anh ta đang nhắm vào mình.
Hoàng Thế Vĩnh vừa đi đến cửa đã có hai cảnh sát xuất hiện ở đó.
Một cảnh sát nói với Hoàng Thế Vĩnh: "Ông Hoàng Thế Vĩnh, ông có dính líu đến nhận hối lộ chương trình, mời ông theo chúng tôi về cục cảnh sát hỗ trợ điều tra."
"Cậu cảnh sát, tôi vô tội!"
"Có phải vô tội hay không, mời đến cục cảnh sát hẳn nói!" Một cảnh sát còng tay Hoàng Thế Vĩnh lại, chú ta trực tiếp bị cảnh sát mang đi.
Sau khi Hoàng Thế Vĩnh bị mang ra khỏi đài truyền hình, chỉ thấy một chiếc xe Toyota Alpha dừng lại, có năm người xuống xe.
Người đi đầu là một người phụ nữ tuổi chừng bốn mươi.
Nhưng dáng người chị ta đặc biệt nóng bỏng không thua kém cô gái hai mươi tuổi chút nào, rất khó tưởng tượng một người phụ nữ bốn mươi tuổi còn có thể có được dáng người cực phẩm thế này.
Người này chính là Trịnh Hi Bình của hội nhảy múa tỉnh thành!
Trịnh Hi Bình là chủ tịch hội nhảy múa tỉnh thành, tất nhiên Hoàng Thế Vĩnh nhận ra chị ta.
Chú ta không nghĩ tới Kỳ Ngọc Phong nói mời Trịnh Hi Bình đến là thật, anh ta thật sự đã mời chị ta từ tỉnh thành đến làm ban giám khảo "Ngôi sao thiếu nhi tài năng" rồi.
Hình như Trịnh Hi Bình đã biết Hoàng Thế Vĩnh xảy ra chuyện, chị ta đi đến bên cạnh chú ta lạnh giọng nói: "Hoàng Thế Vĩnh, anh thật đúng là làm mất mặt người của giới nhảy múa chúng ta.
Mặc dù tuổi của Trịnh Hi Bình và Hoàng Thế Vĩnh gần bằng nhau, nhưng thành tựu của chị ta lại cao hơn Hoàng Thế Vĩnh.
"Cô Hi Bình, tôi..."
"Bản thân anh hãy vào tù mà suy ngẫm lại đi! Trẻ em là tương lai tổ quốc chúng ta, nếu ban giám khảo nào cũng giống như anh thì sẽ làm vấy bẩn tâm hồn trong sáng của bọn chúng."
Trịnh Hi Bình nói xong đã dẫn mấy người khác đi vào đài truyền hình.
Hoàng Thế Vĩnh bị Lưu Quý Luân - Giám đốc đài truyền hình đuổi đi, chương trinh buộc phải gián đoạn!
Khi cánh cửa được mở ra, ánh mắt của mọi người đều nhìn ra cửa.
Thấy là Trịnh Hi Bình của tỉnh thành tới, hai người Lưu Quý Luân và Kỳ Ngọc Phong vội vàng nghênh đón.
Đầu tiên Trịnh Hi Bình bắt tay Kỳ Ngọc Phong, sau đó mới bắt tay của Lưu Quý Luân.
Kỳ Ngọc Phong chào hỏi với Trịnh Hi Bình: "Cô Hi Bình đi đường mệt mỏi rồi!"
Lưu Quý Luân cười phụ họa nói: "Đúng vậy! Có thể mời được cô Hi Bình đích thân tới hiện trường này, đám thí sinh nhỏ tuổi sẽ được không ít lợi.
Cô Hi Bình, tôi thay mặt đài truyền hình cảm ơn cô."
Trịnh Hi Bình thấy chương trình bị gián đoạn mới khoát tay nói: "Trước tiên đừng nói những lời khách sáo này! Bọn nhỏ còn đang đợi đấy.
Nói với đạo diễn, chúng ta bắt đầu đi!"
Trước đó nhóm ban giám khảo cũ đã được thay hoàn toàn bằng nhóm ban giám khảo do Trịnh Hi Bình cầm đầu.
Nửa đường đổi ban giám khảo là điều cấm kỵ của chương trình, cũng may MC thông minh nói toàn lời hay ý đẹp.
Lần này đấu bán kết mời được cô Trịnh Hi Bình từ tỉnh thành tới đảm nhiệm chức ban giám khảo! Cũng giới thiệu lý lịch có liên quan của Trịnh Hi Bình là chủ tịch hội nhảy múa của tỉnh thành, chị ta đã nhiều lần lấy được giải thưởng trên cuộc thi nhảy múa quốc tế.
Đấu bán kết mười hai người được làm lại lần nữa, kết quả hai nhóm trước không khác mấy với của Hoàng Thế Vĩnh, chỉ đến Dao Châu và Chu Quế Mỹ là khác.
Dao Châu lấy được 9.
7 điểm cao hơn Chu Quế Mỹ được 9.2 điểm nên đã thắng, cô bé thành công thực hiện lật bàn.
Dao Châu trực tiếp vào được top 6.
Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh nhìn thấy con gái vào được top 6 thì không khỏi vô cùng vui mừng.
Triệu Hùng chỉ bảo Hồ Dân tìm ban giám khảo từ tỉnh thành, anh cũng không biết ông ta mời Trịnh Hi Bình - chủ tịch hội nhảy múa tỉnh thành.
Người phụ nữ tên là Trịnh Hi Bình này, so về ca hát nhảy múa thì phải nói là có thành tựu rất cao, chị ta còn thường có thể chỉ ra ưu và nhược điểm của các bạn nhỏ.
Đặc biệt là trận đấu của Dao Châu và Chu Quế Mỹ, Trịnh Hi Bình nói bài nhảy của Dao Châu rất có sáng tạo.
Bên dưới đài, Giám đốc Lưu Quý Luân của đài truyền hình cũng đang ngồi bên cạnh Kỳ Ngọc Phong - Tổng giám đốc Trung tâm mua sắm Tần Uyển nghiêm túc xem chương trình.
Lưu Quý Luân phát hiện, Kỳ Ngọc Phong rất để ý bạn nhỏ tên Triệu Dao Châu này.
Hơn nữa thỉnh thoảng còn nhìn lên khán đài của phụ huynh.
Lưu Quý Luân nhỏ giọng hỏi Kỳ Ngọc Phong: "Tổng giám đốc Ngọc Phong, trong số các bạn nhỏ dự thi có bà con hay người nhà của cậu à? Cậu có cần tôi đi nhắc nhở cô Hi Bình không?"
Kỳ Ngọc Phong cũng không chắc Triệu Hùng có muốn đứa bé thi được hạng nhất hay không? Nhưng mà Triệu Hùng vẫn không mở miệng, anh ta không dám tự tiện tô vẽ.
Anh ta chỉ nói với Lưu Quý Luân: "Giám đốc Quý Luân, tôi đã nói với ông rồi, trẻ em là tương lai của tổ quốc.
Thi đấu cần nhất là công bằng công chính, không thể trộn lẫn giữa tình cảm cá nhân và tiền bạc.
Ông cứ làm theo quy định là được."
"Đúng…đúng…đúng thế!" Lưu Quý Luân không dám ăn nói linh tinh, ông ta còn muốn Tập đoàn Húc Quang tài trợ quảng cáo, thế là nói với Kỳ Ngọc Phong: "Tổng giám đốc Ngọc Phong, chúng tôi mới có một chương trình tình cảm tên là “Tối nay muốn nói gì?”.
Cậu xem về phần quảng cáo của chương trình, Trung tâm mua sắm Tần Uyển của cậu có hứng thú hay không?"
"Không hứng thú! Lúc đang xem chương trình, ông không nên nhắc chuyện quảng cáo với tôi." Kỳ Ngọc Phong lạnh lùng nói từ chối.
Đội ban giám khảo của Trịnh Hi Bình cực kỳ chuyên nghiệp, sau khi qua sáu vòng đấu thì đã có kết quả của top 6.
Sau đó bắt đầu thi đấu top 6, Dao Châu càng thuận lợi bước vào top 3.
Triệu Hùng nghĩ rằng Hồ Dân nói gì với Trịnh Hi Bình để chị ta “chăm sóc” con gái mình, anh gửi tin nhắn dò hỏi Hồ Dân: "Ông không để Trịnh Hi Bình chăm sóc Dao Châu chứ?"
Hồ Dân trả lời: "Không có! Tôi chỉ mời Trịnh Hi Bình tới làm ban giám khảo thôi."
"Ồ, vậy là tốt rồi!"
Trong lòng Triệu Hùng rất vui vẻ, cuối cùng con gái cũng dựa vào thực lực mà vào được top 3.
Anh không muốn dùng tiền mua vinh quang cho con gái!
"Tiền tài" hoàn toàn có thể mua được những thứ này, nhưng sẽ ảnh hưởng to lớn trong quá trình trưởng thành của đứa bé.
Triệu Hùng hi vọng con gái có thể khỏe mạnh, vui sướng lớn lên.
Đừng giống như chính mình, xuất thân từ nhà giàu sang coi thường tiền tài.
Sau khi anh ra xã hội, ngoại trừ đánh nhau, đua xe và dùng tiền ra thì tiền không dùng được nữa.
Từ khi ở rể nhà họ Lý, Triệu Hùng mới giống như người bình thường, anh bắt đầu học nấu ăn và quản lý việc nhà.
Dần dần anh lại thích cảm giác tự lực cánh sinh.
Khi tiến hành tranh tài quán quân, á quân và quý quân, cuối cùng Dao Châu cũng được hạng ba " Ngôi sao thiếu nhi tài năng".
Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh rất hài lòng với xếp hạng của con gái, mặc dù không được quán quân và á quân, nhưng lần đầu tiên đứa bé biểu hiện trên sân khấu đã xuất sắc như vậy càng khiến hai người mừng rỡ.
Sau khi cuộc tranh tài kết thúc, Kỳ Ngọc Phong dẫn Lưu Quý Luân đi đến trước mặt Triệu Hùng cười nói: "Cậu Hùng, chúc mừng con gái của cậu!"
"Cảm ơn!"
Lưu Quý Luân thấy Kỳ Ngọc Phong rất kính trọng người trẻ tuổi tên Hùng này.
Vả lại Kỳ Ngọc Phong nửa đường nổi giận cũng vì con gái của người này.
Biết thân phận Triệu Hùng ắt hẳn không đơn giản, ông ta mới nói với Kỳ Ngọc Phong: "Tổng giám đốc Ngọc Phong, cậu không giới thiệu một chút với tôi sao?"
"À.
Cậu ấy tên là Triệu Hùng, ông cứ gọi cậu Hùng là được.
Vị này là vợ của cậu ấy tên là Lý Thanh Tịnh."
Mặc dù Lưu Quý Luân không biết tên của Triệu Hùng, nhưng lại có nghe qua tên của Lý Thanh Tịnh, cô là người phụ nữ đẹp nhất Thành phố Hải Phòng.
Nhớ tới tin đồn trước đó có một tên vô dụng đã đến nhà họ Lý ở rể.
Chẳng lẽ tên nhóc Triệu Hùng trước mặt này chính là tên vô dụng ở rể nhà họ Lý sao?
Mặc dù trong lòng Lưu Quý Luân nổi lên nghi ngờ, nhưng ông ta ẫn lễ phép bắt tay Triệu Hùng: "Cậu Hùng, ngưỡng mộ đã lâu!"
"Ông ngưỡng mộ tôi gì chứ?" Triệu Hùng nhíu mày lạnh nhạt nói.
Lưu Quý Luân và Kỳ Ngọc Phong không nghĩ tới câu nói đầu tiên Triệu Hùng đã làm bầu không khí xấu hổ như vậy.
"Tôi nghe nói vợ cậu là người phụ nữ đẹp nhất Thành phố Hải Phòng!"
"Đúng thế!" Triệu Hùng nhẹ gật đầu, sau đó lại nói với Lưu Quý Luân: "Ông định hỏi về tên vô dụng đến ở rể nhà họ Lý như tôi à?"
"Đâu dám! Đâu dám!"
Trên mặt Lưu Quý Luân nở một nụ cười, ông ta không biết thân phận thật sự của Triệu Hùng nên nào dám làm chuyện tùy tiện.
Ông ta nghĩ thầm: "Là tự cậu thừa nhận bản thân là tên vô dụng, không phải do tôi nói đâu!"
Triệu Hùng hừ một tiếng nói với Kỳ Ngọc Phong: "Tổng giám đốc Ngọc Phong, sau này anh phải xem biểu hiện của Giám đốc Quý Luân thế nào rồi hẳn quyết định phải tiến hành tài trợ cho bọn họ thế đó! Đối với một số người hai mặt, quý tập đoàn vẫn nên tài trợ tiền cho thỏa đáng."
"Được rồi, cậu Hùng! Chúng tôi sẽ xem tình huống mới quyết định." Kỳ Ngọc Phong khách sáo đồng ý.
Triệu Hùng dắt tay Lý Thanh Tịnh rời đi, bọn họ chờ ở bên ngoài một lát để đợi Lâm Thảo dẫn con gái Dao Châu đi ra.
Lâm Thảo giao Dao Châu vào tay Lý Thanh Tịnh cười một tiếng nói: "Chúc mừng anh Hùng, cô Thanh Tịnh! Lần này Dao Châu biểu hiện xuất sắc, hai người phải thưởng cho cô bé thật thỏa đáng."
"Ừm! Cô giáo Thảo, cũng phải cám ơn cô.
Nếu không phải cô hết lòng chăm sóc Dao Châu nhà chúng tôi, con bé cũng sẽ không xuất sắc như thế."
Lâm Thảo yêu thương vuốt ve đầu Dao Châu cười nói: "Dao Châu thông minh lanh lợi, ai cũng thích cả!"
Hiện tại có một người đàn ông vóc dáng cao to đi tới bên cạnh Triệu Hùng, tức giận chỉ Triệu Hùng nói: "Thằng nhãi ranh! Nếu không phải mày, con gái của tao cũng sẽ không bị loại! Có phải thằng nhãi ranh như mày đã dùng tiền mua chuộc ban giám khảo hay không?".