Chàng Rể Tỷ Phú


Lý Thanh Tịnh quay đầu lại nhìn thì thấy em gái mình dựa nửa người vào chồng mình Triệu Hùng, cô cau mày, nheo đôi mắt thanh tú lại, sau đó sau người lại, dường như đã quá quen với cảnh tượng này rồi.
"Anh rể! Hôm nay anh vừa mới cứu em, vì để cảm ơn ơn cứu mạng của anh, buổi tối nay em sẽ ở lại nhà anh.

Hì hì! Đừng nói là em chưa bao giờ tạo cơ hội cho anh!"
Triệu Hùng cười nói: "Diệu Linh! Không uổng công anh rể thương em!"
Vừa nghĩ đến buổi tối nay mình có thể chung chăn chung gối với vợ mình Lý Thanh Tịnh, trong lòng anh cảm thấy có chút mong đợi.
"Buổi tối em muốn ăn cái gì nào, anh rể mời em ăn."
"Em muốn nếm thử tay nghề của anh rể, muốn anh tự mình xuống bếp làm bún sò điệp, gà ba ly, một đĩa mực chiên, cà tím nhồi thịt, đậu bắp luộc và một món ăn nguội là được."
Lý Diệu Linh kể một mạch sáu món ăn trong một hơi khiến Triệu Hùng nghe xong trợn mắt há mồm: "Em đúng là người tham ăn!"
Lý Diệu Linh cười hì hì, nói: "Làm sao nào, em đang tiết kiệm tiền cho anh đấy, anh còn không vui sao?"
"Nếu không thì đến Hải Thượng Hoàng đi, em sẽ gọi một loạt các món hải sản cao cấp, hay là một bữa Phật nhảy tường nhé."
"Được rồi, chúng ta ăn ở nhà thôi!"
Lý Diệu Linh đang ở độ tuổi tiêu tiền, nếu như không kiềm chế cô ấy lại thì khẳng định rằng sau này con nhóc này nhất định sẽ tiêu tiền phung phí, sẽ không sống nổi qua ngày.
Mặc dù Triệu Hùng đã trở nên giàu có nhưng khoảng thời gian anh ở cùng với Lý Thanh Tịnh, nghèo đến mức không biết vay tiền ở đâu để có bữa sau.

Cho nên, anh chỉ là không có khái niệm về tiền bạc nhưng anh cũng không sống xa hoa.
Sau khi đến siêu thị, Triệu Hùng dừng xe lại rồi vào siêu thị mua thức ăn.
Lý Thanh Tịnh ở lại trên xe, cô hỏi em gái mình Lý Diệu Linh: "Em gái, ở trường học, Hà Thanh Vân luôn làm khó em sao?"
"Trước kia thì không sao nhưng gần đây cô ta luôn gây phiền phức cho em.

Chị à! Nhà họ Hà lắm tiền như vậy, chị nói xem cô ta có âm thầm trả thù em không? Bây giờ em nghĩ lại, thấy hơi sợ, cũng không dám đi học nữa."
"Không sao đâu! Nếu như con nhóc kia còn bắt nạt em nữa thì em hãy nói với chị.

Chị sẽ ra mặt thay em."

"Chị sao?"
Lý Diệu Linh trợn tròn hai mắt, lắc đầu nói: "Tìm anh rể còn tốt hơn là tìm chị! Chị à, chị không nhận ra rằng bây giờ anh rể của em trở nên rất lợi hại à? Anh ấy càng ngày càng đàn ông hơn, tại sao trước kia em không phát hiện ra anh ấy tốt như vậy nhỉ."
"Em gái! Em đang tư xuân đấy à?"
"Chị à! Tại sao chị lại nói người ta như vậy chứ."
Lý Diệu Linh ôm lấy cánh tay Lý Thanh Tịnh, nũng nịu nói.
Dao Châu hỏi một câu: "Dì nhỏ, tư xuân là cái gì vậy?"
Lý Thanh Tịnh nhìn chằm chằm Lý Diệu Linh, muốn xem cô ấy giải thích như thế nào.
Sau đó cô nghe thấy Lý Diệu Linh giải thích: "Dao Châu, tư xuân có nghĩa là nhớ nhung về mùa xuân đấy."
"Ồ! Cháu hiểu rồi.

Vậy cháu cũng tư xuân!" Dao Châu ngây thơ nói.
"Ha ha!..."
Lý Thanh Tịnh và Lý Diệu Linh đều không nhịn được bật cười.
Lý Diệu Linh lại nói với Dao Châu: "Dao Châu, trẻ con không thể tư xuân được."
"Tại sao vậy ạ?"
"Bởi vì chỉ có người trưởng thành mới có thể tư xuân thôi."
Mấy người ngồi trong xe vừa cười vừa nói, Triệu Hùng xách một đống đồ mua được, quay trở lại xe!
Triệu Hùng ngồi vào trong xe, Dao Châu lập tức nói với Triệu Hùng: "Bố! Dì nhỏ tư xuân!"
"Tư xuân?"
Triệu Hùng kinh ngạc nhìn Lý Diệu Linh một cái, trong nháy mắt mặt Lý Diệu Linh đỏ bừng.
Lý Diệu Linh không ngờ rằng Dao Châu cái gì cũng sẽ nói ra, cả những điều bậy bạ như vậy nữa.
Triệu Hùng cười một tiếng, anh nói: "Ừ! Quả nhiên là đến tuổi tư xuân rồi!"
"Anh rể, anh thật xấu xa!"
Lý Diệu Linh nắm tay thành quả đấm, nhẹ nhàng đánh vào người Triệu Hùng một cái.

Triệu Hùng cười ha ha, trực tiếp lái xe về nhà.
Sau khi về đến nhà, bọn họ gặp ngay Lê Mai đang muốn đi ra ngoài mua thức ăn.
Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh chào hỏi với Lê Mai rồi bọn họ lại chia ra thành hai nhóm, một nhóm đi vào nhà, một người đi mua thức ăn.
Trong nháy mắt, "nhỏ bát quái" Lý Diệu Linh lại có đề tài mới, cô ấy đuổi theo chị mình Lý Thanh Tịnh hỏi: "Chị à! Cô gái này là người mới tới ở nhà đối diện sao? Sao từ trước đến giờ em chưa từng gặp cô ấy?"
"Ừ! Mới dọn đến đây, hàng xóm cũ trước kia đã rời đi mà không nói một câu nào cả."
Lý Diệu Linh nhỏ giọng nói: "Chị à! Cô gái đó rất đẹp.

Chị phải coi chừng anh rể cho em, em thấy cô gái đó rất quyến rũ người khác đấy, giống như hồ ly tinh ấy."
"Em gái, tại sao ai em cũng nghĩ xấu về họ được vậy?"
"Ai nha! Cũng chỉ có mỗi chị đơn thuần như vậy thôi.

Đến lúc đó, nếu anh rể em bị người phụ nữ khác quyến rũ mất thì chị đừng có mà khóc.

Em nói cho chị biết! Chị đừng có suốt ngày hung dữ với anh rể em, em nghe nói người vợ mà đối xử tốt với người đàn ông thì người đàn ông đó mới có thể ở yên trong nhà, yêu thương, chăm lo cho tổ ấm của mình.

Chỉ khi ở nhà không được ấm áp thì người đàn ông mới có thể đi ra ngoài tìm người phụ nữ khác."
Lý Thanh Tịnh liếc nhìn em gái mình Lý Diệu Linh một cái, nói: "Ngay cả yêu đương em cũng chưa trải qua mà lại nói như thể em rất có kinh nghiệm ấy."
"Em chưa từng yêu được nhưng em xem qua rất nhiều bí kíp yêu đương đấy! Chị à, khi nào có cơ hội em sẽ nói cho chị nghe, như thế nào mới gọi là yêu đương.

Chị và anh rể cũng có trải qua yêu đương đâu, chẳng trách cuộc sống rất bình thản, không có hương vị gì cả.

Nếu muốn cuộc sống có hương vị hơn, yêu là giai đoạn không thể thiếu được."
"Được rồi! Em cứ làm như mình là một chuyên gia tình yêu vậy.


Đợi đến khi nào em yêu đương oanh liệt rồi thì hãy dạy cho chị."
Lý Diệu Linh thấy Lý Thanh Tịnh không để ý đến mình nên cô ấy chạy đến trước cửa sổ, cô mở camera điện thoại lên, phóng to ống kính lên.

Cô ấy luôn cảm thấy người hàng xóm mới dọn đến có vấn đề, nên cô ấy muốn quan sát cô ta một chút.
Hai mươi mấy phút sau, Lê Mai xách túi thức ăn về.
Lý Diệu Linh dùng điện thoại di động để xem rõ ràng, cô ấy cẩn thận quan sát từng động tác của Lê Mai, cũng lấy giấy bút ra ghi chép cặn kẽ.
Giờ học môn ngữ văn thường xuyên được quan sát và miêu tả người.
Chỉ thấy Lý Diệu Linh dùng bút ghi chép lại: Ở đằng xa có một người phụ nữ thon thả quyến rũ từ từ đi tới, trong tay cô ta xách túi thức ăn đã mua được.

Cô ta không giống như một người phụ nữ nội trợ, rất khó có thể tưởng tượng cuộc sống bình thường của người phụ nữu này như thế nào.

Người phụ nữ này vừa mới dọn tới đây, thân phận rất thần bí.

Chẳng lẽ cô ta có một câu chuyện bí ẩn nào đó hay là có một bí mật không muốn cho ai biết?
Sau khi viết xong những câu này, Lý Diệu Linh thấy Lê Mai đi xuống dưới nhà, cô ấy vội vàng chạy xuống phòng bếp, nói với Triệu Hùng: "Anh rể, em đi xuống dưới nhà đổ rác đây."
"Anh mới đổi túi rác rồi.

Này! Nhóc phá của này, em đảo linh tinh cái gì đấy!"
Triệu Hùng lắc đầu một cái, anh còn chưa nói xong, Lý Diệu Linh đã đổi túi rác mới, vội vàng mở cửa đi ra ngoài.
Lý Thanh Tịnh nghe thấy tiếng động, đi tới bên cạnh Triệu Hùng dò hỏi: "Triệu Hùng, làm sao vậy?"
"Không biết Diệu Linh nổi cơn gì, hôm nay lại trở nên chăm chỉ như vậy, anh vừa mới đổi túi rác xong lại bị em ấy đổi tiếp, đi xuống dưới nhà vứt rác rồi."
"Con nhóc này, hôm nay lại phát điên đây mà!" Lý Thanh Tịnh cũng cảm thấy em gái mình Lý Diệu Linh hôm nay hơi là lạ.
Sau khi Lý Diệu Linh xuống dưới nhà, cô gặp phải Lê Mai.
Lý Diệu Linh chủ động chào hỏi với Lê Mai trước: "Chào chị xinh đẹp! Chị mới dọn tới đây à?"
"Ừ!" Lê Mai gật đầu, cười khanh khách với Lý Diệu Linh, hỏi: "Em là ai vậy?"
"A! Em tên là Lý Diệu Linh, em là em vợ của anh Triệu Hùng, vợ của anh ấy là chị gái em!"
"Em thật xinh đẹp! Chắc là em vẫn còn đang đi học đúng không?" Lê Mai hỏi.

Lý Diệu Linh gật đầu một cái, nói: "Vâng ạ! Em đang học lớp mười hai."
"Em là hoa khôi ở trường học à?" Lê Mai lại hỏi một câu.
Lý Diệu Linh đắc ý cười nói: "Đây là các bạn em nhận xét linh tinh thôi.

Chị ơi, tên chị là gì vậy? Chị làm nghề gì thế?"
"À! Chị tên là Lê Mai, chị là phóng viên của một tờ báo.

Em cứ gọi chị là Mai Mai hoặc là chị Lê cũng được."
"Mai Mai?"
Lý Diệu Linh không ngờ rằng Lê Mai là một phóng viên, cô ấy hỏi: "Mai Mai, tại sao chị lại chuyển đến đây vậy? Tiền lương của tờ báo đấy cũng không thấp đúng không?"
"Chị vừa mới bắt đầu đi làm thôi, trong tay không có nhiều tiền lắm, mà tiền thuê phòng ở đây khá rẻ.

Chị em và anh rể của em đều rất tốt, nhưng đáng tiếc là bọn họ sắp chuyển đi rồi."
"Chuyển đi?"
Lê Mai thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Lý Diệu Linh thì cau mày hỏi: "Sao vậy, em không biết sao? Bọn họ sắp mua một căn nhà mới rồi."
"Ồ! Em biết là bọn họ sắp mua nhà rồi, chỉ là không biết rằng bọn họ mua ở đâu thôi."
"Mai Mai, chị ở một mình sao?"
"Một mình!"
"Không có bạn trai sao?"
Lê Mai lắc đầu một cái, cười nói: "Ngay cả chính bản thân chị còn không nuôi nổi, làm sao có thể nuôi bạn trai chứ."
"Chị Lê! Chị là một người phụ nữ xinh đẹp như vậy, còn có đủ vốn liếng để tìm được một cậu chủ có tiền đó.

Chị còn cần phải phấn đấu sao?"
Lê Mai cười quyến rũ, nói: "Đầu năm nay, dựa núi núi sẽ ngã, dựa người người sẽ chạy, dựa vào ai cũng không bằng dựa vào chính mình!"
"Em gái Diệu Linh, khi nào rảnh thì sang nhà chị chơi, dù sao thì chị ở có một mình!"
"Được ạ! Vậy đợi lát nữa em ăn cơm xong sẽ sang nhà chị ngồi chơi một lúc, có được không chị?" Lý Diệu Linh mỉm cười, chớp chớp đôi mắt ranh mãnh như hồ ly.
"Lê Mai cười nói: "Được chứ! Vô cùng được luôn, chị sẽ đợi em!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận