Chàng Rể Vạn Người Mê


"Do sứ Lam Hoa?"
Trần Ngọc Lan mắt sáng lên, liên ôm ngựa sứ từ trong hợp ra ngoài, giờ đây bà ta đã biết, chỉ cần là đồ sứ Lam Hoa đều là đồ không rẻ tiền.
“Nhất Bá, cái này chắc là cũng có giá hai ba chục tỷ hả?" Trần Ngọc Lan liền hỏi ngay Lương Nhất Bá.
Mà Lương Nhất Bá cũng có chút kích động, liền đeo cái kính cận của mình lên nhìn.
Chỉ thấy, ngựa sứ này tư thế như rồng, thân thái phi thường, dưới chân còn đạp một con phi yến, toàn thân ngựa sứ sống động.
Chỉ đơn thuần là nhìn sơ chế tác và tướng mạo của gốm sứ, quả thật có thể nói là cực phẩm.
“Đây...!đây chẳng lẻ là gốm sứ Mã Đạp Phi Yến trong truyền thuyết?”
Lương Nhất Bá có chút kinh ngạc, nhưng rồi lại lắc lắc đầu, “Chắc là đồ nhái thôi, Mã Đạp Phi Yến là đồ gốm sứ xuất phát từ thời nhà Lý tác phẩm có một không hai của nhà khai sáng gốm sứ Lục Nguyên, danh tiếng của bậc thầy gốm sứ Lục Nguyên này con trên ca bậc thấy gốm sứ Đường Anh, nếu như món Mã Đạp Phi Yến này là thật, giá trị không chỉ là một trăm tỷ thôi đâu.
Chỉ dựa vào con mắt của ông ta, cũng không dám phán đoán Mã Đạp Phi Yến này là thật hay là giả.

Dù sao theo như ông ta thấy, dựa theo lời của Cố Bách Thiên thì, người tặng quà chỉ là muốn báo ơn, cũng không thể tặng món quà quý giá như vậy.

“Dù là hàng sao chép lại, thì cũng đáng giá lắm đúng không?” Trần Ngọc Lan nghe nói là hàng sao chép, có chút thất vọng, nhưng cũng không nhịn được mà hỏi.

Lương Nhất Bá gật gật đầu, “Dù là hàng sao chép, nhưng nhìn hình dáng gốm sứ, cũng đáng giá hai ba chục tỷ đó!”
“Hai ba chục tỷ?” Trần Ngọc Lan nhìn chằm chằm Cố Bách Thiên, không giấu nổi sự vui mừng trên gương mặt.

Đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, nhìn Cố Bách Thiên một cái, nhịn không được hừ một cái: "Hứ! cũng coi như thằng nhóc này may mắn, quả nhiên là chó ngáp phải ruồi may mắn nào cũng rơi trúng đầu anh!”
Nói câu này, bản thân cũng không nhịn được mà đỏ mặt, vì hồi này bà ta còn chế giễu Cố Bách Thiên, vận may đã dùng hết rồi, vậy mà không lâu sau có bảo bội đem tặng đến tận cửa.
“Được rồi.

Bác Thiên, con và Niệm Huyền không cần ra ngoài mua đồ nữa, ngày mai hay đem Mã Đạp Phi Yến đi tặng vậy!” Lương Nhất Bá gật gật đầu nói, tặng quà mừng thọ cho mẹ, hai ba chục tỷ, cũng tạm được rồi.
"Nhưng mà ba, đó là quà sinh nhật của ba mà!" Cố Bách Thiên nhịn không được nhíu mày, đồng thời trong ánh mắt có chút lóe sáng.

Anh ta đã đứng một bên nhìn được một lúc, gốm sứ Mã Đạp Phi Yến tuyệt đối không phải bản sao nào hết!
Đây thật sự là Mã Đạp Phi Yến! Giá trị ít nhất là mấy chục tỷ gối đầu.
Dù gì, nhà họ Hà giàu nhất nhì sao có thể lấy bản sao chép làm lễ vật được, chẳng phải đáng tự đánh mặt mình sao.
Nhưng Lương Nhất Bá không hiểu Cố Bách Thiên đang nghĩ gì, xua xua tay nói: “Bà nội con tuổi ngựa, chỉ dựa vào điều này, ba thấy rất là thích hợp, bà chắc chắn sẽ rất vui đó!”
Cứ như vậy, Cố Bách Thiên không biết nói gì hơn.
Trần Ngọc Lan tuy có chút không nỡ, nhưng cũng không nói lời nào phản đối, dù sao dỗ dành được bà cụ, có lẽ sẽ chia cho nhà họ một chút tài sản.
...
Ngày hôm sau, là đại thọ của bà cụ!

Đối với nhà họ Lương mà nói, đây là một chuyện lớn!
Con cháu nhà họ Lương đông tây nam bắc từ hôm qua đã bắt đầu gấp rút quay về thẩm chí là họ hàng xa cũng kéo đến tham gia buổi yến tiệc mừng thọ của nhà họ Lương.
Trước biệt thự nhà họ Lương, có hai khuôn viên vườn rất rộng, chia làm nội viện và ngoại viện.

Nội viện là dùng để tiếp đãi con cháu nhà họ Lương và khác quý, khách quý đều là tổng giám đốc của các công ty lớn, có thể nói là đối tác của nhà họ Lương.
Còn ngoại viên cũng rộng rãi hơn, không ít những ông chủ nhỏ và những bà con xa muốn kết thân với nhà họ Lương.
Khi Lương Nhất Bá đến, nhà họ Lương đã đến không ít người rồi.
Ngoài cửa, xe hơi như mưa, những người bước từ trong xe xuống, ai cũng quần áo sang trọng thể hiện cao quý.
Lương Nhất Bá đi đằng trước cầm theo hợp quà cùng người nhà bước vào, lúc này Lương Phúc có nhiệm vụ đứng ở cửa trước tiếp đãi khách, nhìn thấy Lương Nhất Bá cùng cả gia đình, liền cho người chặn lại.
“Chú hai, không phải bà nội hôm qua đã nói rồi sao, chú có phải là quên rồi không? Hôm nay biệt thự lớn của nhà họ Lương này không hoan nghênh gia đình các người đâu!” Lương Phúc gương mặt lạnh lùng nói, nói chuyện không hề tự nhiên, dù sao hôm qua bị Cố Bách Thiên đánh cho rụng cả răng, vẫn có chút bực tức.
Bây giờ anh ta hận Cố Bách Thiên vô cùng, làm sao có thể dễ dàng cho họ vào được.
“Lương Phúc, bà nội con hôm qua nói như vậy, chỉ là một lúc tức giận, hơn thế nữa, đây là chuyện của chú và bà nội con, đứa nhỏ như con, có tư cách gì chặn ở đây, cự tuyệt chú hai con ở ngoài cửa!” Lương Nhất Bá gương mặt âm trầm nói, lời này nói ra tràn đầy khí thế.
Dù sao, ông ta cũng là bậc trưởng bối, với lại anh cả mất sớm, hai đưa cháu này là do một tay ông ta nuôi lớn.

Làm sao có thể để tên nhóc này ở đây hỗn láo.


Lương Phúc sắc mặt có chút căng thẳng, chú hai nói sao cũng là trưởng bối, trong lòng anh ta vẫn có chút uy nghiêm, khí thế lúc này đương nhiên là yếu hơn, nhưng không biết nghĩ gì, vẫn là đưa cái mặt sún răng ra chỉ Cố Bách Thiên nói: “Chú hai nếu gia đình ba người của chủ muốn vào con không cản, nhưng tên nhóc này không được, hôm qua anh ta xém chút nữa là chọc tức chết bà nội, bà nội nhìn thấy anh ta chắc vui sao? Hơn thế nữa, cái loại người như anh ta, giống như đồ vô dụng, môi trường ngày hôm nay để anh ta vào, không phải là làm mất mặt nhà họ Lương à?”
“Lương Phúc, đã từ tốn với cậu rồi cậu đừng có mà không biết điều, tôi nhớ trước đây tôi có nói qua, nói cậu khiêm tốn làm người, sợ là cậu đã đem lời tới nói, như gió thổi qua tại hả?” Cố Bách Thiên âm u nói một câu.
Lương Phúc lập tức nghĩ đến đêm hôm đó ở nhà hàng Thiên Đường, lúc này sắc mặt có chút căng thẳng.

Nhưng dù sao hôm nay cũng là sinh nhật của bà nội, trước mặt mọi người, người nhà họ Lương đều quay về hết rồi, và con có rất nhiều khách quý của nhà họ Lương ở đây, dù cho Cố Bách Thiên có chút võ ba chân đi chăng nữa, có thể gây ra được sóng gió gì chứ.
“Cố Bách Thiên, cậu đừng có mà hù dọa tôi, ông đây không phải bị hù cho lớn đâu, hôm nay có một số khách quý đều mang theo vệ sĩ theo đó, có tin là một câu nói của tôi, có thể khiến cho anh nửa đời còn lại đều ngồi trên xe lăn không!” Lương Phúc sắc mặt căng thẳng uy hiếp nói.
“Cút xéo qua một bên, rảnh rỗi thì đi làm lại rằng đi, nói xạo cũng bị gió vào hết rồi đó!” Cố Bách Thiên trực tiếp đẩy anh ta qua một bên, sau đó nói với Lương Nhất Bá; “Ba, chúng ta vào trong đi!”
“Được!” Lương Nhất Bá gật gật đầu, trực tiếp dẫn cả gia đình vào trống.
“Mẹ mày, Cố Bách Thiên, tạo đã cho mày vào chưa!” Lương Phúc lần này thật sự nổi giận, bởi vì toàn bộ cảnh tượng vừa rồi đã bị cấp dưới thấy hết rồi, đặc biệt là câu nói của Cố Bách Thiên “nói xạo cũng bị gió.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận