Chàng Rể Vạn Người Mê


Lương Nhất Bá nhìn thấy Lê Ngọc Sinh đang đợi người, không nhịn được mà trừng mắt nhìn cô ta một cái.
"Hừ! Tiến sĩ Lôi của các người đâu rồi? Thế mà anh ta lại dám viện cớ phải làm phương pháp trị liệu gen, lợi dụng tôi làm chuột bạch cho thí nghiệm, chuyện này, có phải các người nên cho tôi một lời giải thích không!"
Lương Nhất Bá cảm thấy mình đã khỏe hơn rồi, nói chuyện nghe cũng có vẻ có sức lực hơn, thế nhưng cứ nghĩ lại chuyện đó là ông lại nổi giận.
Nhất định phải tìm được tên tiến sĩ Lôi để này nói cho ra nhẽ.
"Dạ, thưa ông Lương, tiến sĩ Lôi không phải là người của bệnh việnchúng tôi, anh ta có làm gì với ông cũng không liên quan gì đến chúng tôi, huống hồ, đây là do chính tay ông ký tên, thế nào cũng không thể đổ hết lên đầu chúng tôi như vậy được!" Lê Ngọc Sinh nói xong câu cuối cùng thì không kiềm được mà nghiêm mặc lại.
Nhưng còn về tên tiến sĩ Lôi, đến giơ phút này đã cao chạy xa bay rồi.
Bây giờ Lương Nhất Bá muốn làm phiền bệnh viện của bọn họ cũng không có bằng chứng gì cả.
"Các người!"
"Được rồi bố, bố vừa mới đến đây thôi, chúng ta vẫn nên đi kiểm tra sức khỏe đi, những chuyện khác thì để sau hãng nói!" Lương Niệm Huyền lo lắng nói, tuy rằng cô cũng rất tức giận, thế nhưng hiện tại điều quan trọng nhất là phải xác nhận được tình hình sức khỏe của bố đã.
Thế nhưng Lê Ngọc Sinh lại thẹn quá nên lập tức làm cho Lương Nhất Bá một đơn kiểm tra miễn phí.
Sau khi kiểm tra xong, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
"Khối u đã không còn nữa sao? Sao có thể như vậy được?"
"Không những khối u đã biến mất, ngay cả tình trạng sức khỏe cũng tốt hơn những người trẻ tuổi nữa!"
"Đúng là không thể tin được!"
Một đám bác sĩ đều đang đơ người ra, thậm chí còn tưởng là cầm nhầm kết quả rồi, thế nhưng sự thực chứng minh rằng không phải như vậy, Lương Nhất Bá thật sự đã khỏi hoàn toàn rồi!
"Bây giờ tôi đi bộ cứ như là đang bay, cảm giác cơ thể mình giống như là của một chàng trai hai mươi mấy tuổi vậy!" Lương Nhất Bá nhìn thấy hai mẹ con Trần Ngọc Lan vẫn không yên tâm liền bước ra hành lang đi đi lại lại, đôi chân đúng là còn nhanh nhẹn hơn người trẻ tuổi.
"Bách Thiên, ha ha, con rể ngoan của bố, thảo nào ông cụ nhà họ Mai cũng khen ngợi khả năng chữa bệnh của anh ta như vậy, đúng là không khác gì thần tiên!" Lương Nhất Bá không nhịn được mà cười lớn.
Lương Niệm Huyền ngớ người ra, đột nhiên không nhịn được mà mỉm cười.

Lúc này mới chợt nghĩ đến hiểu nhầm khi nãy với Cố Bách Thiên.
Hơn nữa, cô còn cho Cố Bách Thiên một bạt tai.

Cái tát này, bây giờ nghĩ lại, trong lòng cô không khỏi cảm thương xót.
"Hừ! Cái gì mà khả năng chữa bệnh cao siêu chứ, tôi nghĩ đấy cũng chỉ là trùng hợp thôi, tôi nói, bệnh ung thư của ông chỉ là chẩn đoán sai thôi, tất cả là do ông tự tưởng tượng ra mà thôi." Sắc mặt của Trần Ngọc Lan vô cùng mất tự nhiên, bà đột nhiên lên tiếng.

Vừa nghĩ đến thái độ ban nãy của mình, trong lòng bà cũng cảm thấy rất khó chịu.
"Được rồi được rồi, về nhà hằng nói, Niệm Huyền à, mau chóng gọi điện cho Cố Bách Thiên đi, hôm nay bố phải uống với con rể của bố đến khi trời sáng!"
Lương Nhất Bá quả thật là cực kỳ vui mừng, ngay lập tức nói với Lương Niệm Huyền.
Sự tuyệt vọng, áp lực, đau đớn trong nửa năm qua, bây giờ khó khăn lắm mới tìm được đường sống trong chỗ chết, làm sao có thể không chúc mừng được cơ chứ!
"Được rồi đấy cái ông này, vừa mới tỉnh dậy xong, uống cái gì mà uống chứ!" Trần Ngọc Lan bĩu môi, thế nhưng Lương Niệm Huyền vẫn cắn môi đi sang một bên để gọi điện.
Lúc này, Phương Nhân đang nắm chặt nắm đấm, lặng lẽ không một tiếng động bước ra ngoài.
Anh ta biết rằng từ hôm nay trở đi, anh ta không còn cơ hội nữa rồi.

Hơn nữa nếu Lương Niệm Huyền biết được sự thật, là anh ta giới thiệu cho Lương Nhất Bá phương pháp trị liệu gen, e rằng Lương Niệm Huyền sẽ hận anh ta cả đời này mất.

Lúc này đương nhiên anh cũng không còn mặt mũi nào ở lại đây nữa rồi.
"Cố Bách Thiên, coi như là vận may của anh tốt đi, có điều anh đừng có mà đắc ý, ông đây...
Đi ra khỏi bệnh viện, Phương Nhân còn muốn chửi thêm vài câu, thế nhưng chính vào lúc này, hai bóng hình to lớn đột nhiên xuất hiện trước mặt anh ta, lời nói đã nói được một nửa đột nhiên dừng lại hẳn.
Gáy của anh bị chấn động rồi hôn mê bất tỉnh.
...
Phòng chủ tịch của khách sạn Thăng Long.
Cố Bách Thiên mở mắt ra, chậm rãi ngồi thẳng dậy.
"Chỉ huy, anh tỉnh rồi sao?"

Một người đàn ông cao to bước nhanh đến bên cạnh anh, đưa cho anh một chiếc khăn mặt đã được dấp nước ấm.
Người đàn ông này tên là Triệu Đức, cận vệ của Cố Bách Thiên, ngày trước có bao nhiêu lần nội báo qua điện thoại, Cố Bách Thiên đều giao cho Triệu Đức làm.

Trước đây Lương Niệm Huyền bị Chu Chí Sâm và Lâm Đại cho uống thuốc, cũng may là có Triệu Đức ra tay.
"Ừ, để các anh em lo lắng rồi!" Cố Bách Thiên gật gật đầu, trên mặt lộ ra một tia ngượng ngùng.
Thân là chỉ huy mà lại đặt mình vào tình cảnh nguy hiểm, đây là điều phải tối kỵ!
Nếu như là ở trên chiến trường, như vậy là đã hỏng bét rồi.
Cố Bách Thiên lau qua mặt, đưa lại chiếc khăn cho Triệu Đức, đi đến bên cạnh cửa sổ sát mặt đất.

Anh vẫn cảm thấy có chút chóng mặt, cơ thể không kìm được mà hơi lắc lư một chút.
Triệu Đức lập tức bước lên trước một bước, muốn giơ tay ra đỡ anh, thế nhưng Cố Bách Thiên vội khoát tay.
"Không có việc gì, tôi đã ngủ bao nhiêu ngày rồi?"
"Ba ngày! Vợ của chỉ huy đã gọi cho anh nhiều lần rồi đấy ạ!" Triệu Đức cung kính nói, thân là cận vệ của Cố Bách Thiên, anh ta cũng không tách biệt chuyện công và chuyện tư ra nữa.
Cố Bách Thiên cầm lấy điện thoại rồi xem qua.
Quả nhiên là mỗi ngày đều có mười mấy cuộc điện thoại.
Còn có cả tin nhắn nữa.
"Bách Nhiên, xin lỗi anh, em biết người giới thiệu phương pháp trị liệu gen cho bố không phải anh, là em đã trách nhầm anh rồi!"
"Được rồi được rồi, em xin lỗi anh, anh tha thứ cho em nhé!"
"Cố Bách Thiên mau nhận điện thoại đi!"
"Chồng ơi...!Em sai rồi!"
"Còn không nhận điện thoại nữa thì ly hôn đi!"

Mềm rắn đều đã thử qua, có nịnh nót cũng có trách mắng, quả đúng là phong cách của vợ mình!
Cố Bách Thiên không nhịn được mà lắc đầu cười, thế nhưng anh chợt cảm thấy lồng ngực mình khó chịu, không khỏi ho khan kịch liệt, khóe miệng còn chảy ra một vệt máu.
"Chỉ huy, anh..." Triệu Đức vội vã bước lên trước một bước.
"Không sao đâu!"
Cố Bách Thiên khoát tay, bỗng dưng hỏi: "Chuyện điều tra vùng bí mật tiến hành đến đâu rồi?"
Bây giờ, vết thương cũ lại tái phát, sau khi sử dụng Cửu Bạc thì sinh lực bị giảm đi rất nhiều, càng ngày vết thương càng không thể chữa trị được nữa.
Tuy rằng đã có Huyền Danh Quyết bảo vệ, thế nhưng vẫn phải nhanh chóng tìm được Kim Đan Bảo Mệnh!
"Các anh em đã đi dọc theo vùng đất Huyền Thanh tìm ra được lối vào vùng bí mật, khoảng một trăm cây về phía bắc của Lâm Sơn, chỉ có điều vùng bí mật tạm thời vẫn chưa được mở ra.

Thế nhưng chúng tôi đã phát hiện ra được những vết tích của các thế lực hoạt động bên ngoài vùng đó, xét từ những đầu mối đã tìm được, có lẽ đó chính là đối thủ cũ của chúng ta.

Tôi đã ra lệnh cho các anh em bí mật theo dõi hành tung của bọn chúng, chưa hề có ý định đánh rắn động cỏ!" Triệu Đức khom người lại báo cáo.
"Đối thủ cũ?" Cố Bách Thiên nheo mắt lại, anh không ngờ người ngoài có thể tìm ra được thông tin của vùng bí mật nhanh như vậy, đúng là bọn mũi thính hơn chó.
Thế nhưng đám chó săn này lại dám cướp mồi ngay trước mắt anh, sợ rằng ý định này có chút viển vông rồi.
"Bảo anh em tiếp tục theo dõi một cách kín đảo.

Xem ra, cũng đã đến lúc chúng ta phải hướng về phía Lâm Sơn rồi!" Cố Bách Thiên cười lạnh lẽo.

Trước kia đã từng bị bọn họ đánh lén ở hồ Tràng Tiền, món nợ này thế nào cũng phải trả cho bằng được.
"Hiểu rồi thưa chỉ huy.

Đúng rồi, chỉ huy, Phương Nhân và tên tiến sĩ người Mĩ đó phải xử lí như thế nào?" Triệu Đức đột nhiên hỏi lại.
Cố Bách Thiên ngây ra một lúc rồi lại lên tiếng: "Tôi sẽ đích thân xử lí!"
Mười lăm phút sau.
Bên sông Hoàng Hà, hai người đàn ông đội khăn trùm đầu màu đen đang bị trói chặt, quỳ gối bên bờ sông mà lạnh run.

Triệu Đức đi đến, giật khăn trùm đầu của hai người ra.

"Cổ, Cố Bách Thiên?" Phương Nhân kinh ngạc nhìn người đàn ông đang đứng ở trước mặt mình, những thứ anh ta phải trải qua trong hai ngày nay quả thật như là đang ở dưới địa ngục, một đám người không rõ thân phận đã hành hạ anh đến chết đi sống lại.
Bây giờ cuối cùng anh ta cũng hiểu ra, là Cố Bách Thiên đã sai người làm việc này!
Ngay cả tên tiến sĩ Lôi ở bên cạnh đang trợn tròn mắt cũng hiểu ra rằng, người này đến đây là vì chuyện của Lương Nhất Bá.
"Tiến sĩ Lôi, dám lợi dụng bố vợ của tôi làm chuột bạch cho thí nghiệm, ông cũng giỏi thật!"
Cố Bách Thiên thản nhiên nói, trong lúc anh đang nói, Triệu Đức không biết lôi từ đâu ra một ống thuốc tiêm màu trắng ngà, lắc lắc nó trước mặt tiến sĩ Lôi.
"Anh, anh muốn làm gì vậy, loại thuốc này chưa qua thử nghiệm, các người không được dùng lung tung!" Tiến sĩ Lôi không kiềm chế được mà hét to lên.

Ống tiêm màu trắng ngà này là thứ gì, trong lòng anh ta hoàn toàn biết rõ.
Đây chính là thuốc mà anh ta tiêm cho Lương Nhất Bá còn gì, không biết tại sao Cố Bách Thiên lại có thể tìm được loại thuốc này.
"Ông cũng biết sợ rồi sao?"
"Hừ, lúc làm thí nghiệm trên người người khác, sao ông không nghĩ bản thân mình cũng sẽ có kết cục như ngày hôm nay!" Cố Bách Thiên cười lạnh, xua tay một cái, Triệu Đức trực tiếp đi về phía tiến sĩ Lôi.
"Không được không được! Các người điên cả hết rồi, tôi nói cho các người biết, các người như vậy là đang xúc phạm nhân quyền, tôi có quyền kiện các người!"
"Nhân quyền, ha ha, trước mặt chỉ huy của chúng tôi, các người chỉ là con kiến mà thôi, lấy đâu ra nhân quyền ở đây chứ!"
Mặc cho tiến sĩ Lôi giãy dụa, Triệu Đức trực tiếp tiêm ống thuốc vào trong cơ thể tiến sĩ Lôi, mà chỉ trong chốc lát, sắc mặt của tiến sĩ Lôi đã lộ ra một tia đau đớn, giống như là bạch tuộc đang vùng vẫy trên mặt đất vậy.
Tiếp sau đó cả người anh ta đều đỏ và nóng lên như bị bàn là ủi qua, gân xanh trên cổ nứt toác ra.
Cuối cùng, hai tai, hai mắt và mũi của anh ta đều chảy máu, từ từ thôi không vùng vẫy nữa.
Lúc sắp chết, mắt anh ta vẫn còn trợn trừng.
"Bị thuốc của chính mình nghiên cứu ra giết chết, chết như vậy cũng đáng rồi!"
Cố Bách Thiên cười lạnh, chợt quay đầu về hướng Phương Nhân.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận