Chàng Rể Vạn Người Mê


Cố Bách Thiên mất liên lạc đã tròn ba ngày.
Đây là một chuyện trước nay chưa từng có.

Mấy ngày này, Lương Niệm Huyền quả thực là vô cùng lo lắng, dù sao thì chồng cô từ trước đến giờ không có thói quen đêm không về nhà.

Lần này thì tốt rồi, hay rồi, thế mà lại mất tích tròn ba ngày.
"Đồ khốn nạn, ba ngày rồi, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không thấy, trong mắt anh còn có cái nhà này không, còn có người vợ...!Hừ, không phải chỉ là tát anh một cái thôi sao, có giỏi thì cả đời này anh cũng đừng mò về nữa!" Lương Niệm Huyền ngồi khoanh chân trên sô pha, trên tay cầm chặt khăn giấy.
Két!
Đang ngồi nói, tự nhiên cửa lại mở ra, Lương Nhất Bá đi từ ngoài vào, Lương Niệm Huyền vội vã đứng dậy từ sô pha, vừa nhìn thấy người đi vào là bố mình thì thở dài, nhăn mặt lại hỏi: "Bố bố về rồi sao?"
"Sao thế? Nhìn thấy bố con thì không vui sao, bố đã phải đi chợ từ sớm để mua được cá thu đao mà con thích ăn nhất đây!" Nét mặt của Lương Nhất Bá lộ ra vẻ buồn rầu, trên mặt viết rõ mấy chữ "Người bố này thật thất vọng".
"Không đâu bố, bố đừng có ầm ĩ nữa, trong lòng con đang khó chịu đây này!" Lương Niệm Huyền không biết nói gì hơn.
"Hì hì, có phải vẫn đang nghĩ về chuyện của Cố Bách Thiên không? Yên tâm đi, đứa trẻ Bách Thiên này tính tình rất rộng rãi, không so đo với con làm gì đầu, có khi hôm nay nó sẽ quay về đấy!" Lương Nhất Bá cười an ủi cô, tuy rằng không biết con rể mình chạy đi đâu rồi, thế nhưng Lương Nhất Bá vẫn rất yên tâm về Cố Bách Thiên.
"Ai, ai thèm nhớ anh ta chứ, anh ta thích thì về, không về thì càng..."

Két!
Còn chưa kịp nói xong những lời tàn nhẫn, cửa lại mở ra một lần nữa, một gương mặt nhợt nhạt đã lâu không gặp lại xuất hiện trong ngôi nhà này.
"Bố, con về rồi đây!" Cố Bách Thiên mỉm cười nói.
"Bách Thiên, mấy ngày nay con đã đi đâu vậy hả, bệnh của bố khỏi rồi, còn đang muốn tìm con để uống rượu đây, con không thèm nói một tiếng mà bỏ đi như vậy, có biết người trong nhà lo lắng như thế nào không!" Lương Nhất Bá hơi sửng sốt, xong lại lập tức xụ mặt xuống nói, vừa nói còn vừa đánh mắt về phía Lương Niệm Huyền.

Mời đọc truyện trên truyen99.net
"Vợ à, anh về rồi đây!" Cố Bách Thiên đã ngầm hiểu ý của bố liền quay đầu nói.
Lương Niệm Huyền nhìn thấy Cố Bách Thiên trở về, sắc mặt nhất thời trở nên vui mừng, thế nhưng lại nhanh chóng trở nên nghiêm túc, quay đầu sang một bên, khoanh tay vào nói: "Hừ, còn biết đường về nhà à, trong mắt anh vẫn còn cái nhà này sao! Có giỏi thì anh đừng về nữa!"
"Đúng vậy, Cố Bách Thiên, trong lòng con còn cái nhà nữa sao!" Lúc này Trần Ngọc Lan nghe được tiế bên ngoài liền đi từ trong phòng ra: "Mẹ nói cho con biết Cố Bách Thiên, làm người không được quên gốc rễ, con đừng quên lúc con đang nghèo trắng tay, là Lương Niệm Huyền đã không chê bai con, lấy con làm con rể của nhà chúng ta!"
"Con bây giờ không phải chỉ là bám víu được vào mấy nhân vật lớn thôi sao, thế mà tính khí lại khác đi rồi đấy."
"Con có giỏi thì cứ trở thành một kẻ phụ bạc như vậy đi, cả đời này cũng đừng quay lại nữa!" Trần Ngọc Lan lạnh lùng nói.
"Mẹ, mẹ nói cái gì vậy, Bách Thiên không phải là người như vậy!" Lương Niệm Huyền nhất thời không biết nói gì, tuy rằng cô cũng có tức giận, thế nhưng những lời này của mẹ cô quả thật là vô cùng khó nghe.
Sao người ta lại trở thành kẻ phụ bạc rồi chứ, hơn nữa, nếu như Cố Bách Thiên là kẻ phụ bạc thì không phải cô sẽ là vợ của một kẻ không ra gì sao?
Có ai lại so sánh như này không?

"Thì mẹ chỉ nói thế thôi, để tên kia biết rõ được vị trí của anh ta trong cái nhà này!" Trần Ngọc Lan cũng nhận ra mình nói hơi quá, sắc mặt trở nên mất tự nhiên, giải thích một câu.
"Được rồi, được rồi, đừng có cãi nhau nữa, Bách Thiên khó khăn lắm mới trở về nhà, mau đi chuẩn bị cơm nước đi, lát nữa hai cha con chúng ta phải uống cho hẳn hoi đấy!" Lương Nhất Bá không thể nhìn được cảnh cả nhà tranh cãi ầm ĩ như thế này nữa liền xua tay nói.
Hai mẹ con hừ một tiếng rồi đều đi lên tầng, Lương Nhất Bá nhún vai, gọi Cố Bách Thiên đến bên sô pha, đương nhiên là để hỏi một số chuyện liên quan đến việc chữa bệnh hôm ấy.
Suy cho cùng, hôm ấy tuy là nhận thức của ông không còn rõ nữa, thế nhưng ông vẫn nhớ mang máng cảnh tượng Cố Bách Thiên chữa bệnh kinh hãi đến mức nào.
Tất nhiên là Cố Bách Thiên không thể nói ra sự thật, chỉ bảo là tài năng chữa bệnh của mình là do có người tài chỉ bảo, có thể chữa được bệnh ung thư cũng là do trùng hợp, những cái khác, nhất định là do Lương Nhất Bá bị ảo giác mà nhìn nhầm mà thôi.
Lương Nhất Bá cũng là một người từng trải, lập tức nhìn ra được người con rể này đang nói dối, thế nhưng người ta đã không muốn nói, ông cũng không muốn hỏi thêm gì nữa.
Một lúc sau cơm đã được nấu xong, dì giúp việc bưng đồ ăn ra, cả nhà ngồi tụ lại cùng nhau ăn cơm.
Lương Niệm Huyền cố ý kéo ghế ra xa một chút, thể hiện rõ rằng cô đang giận Cố Bách Thiên.

Suy cho cùng, người này vẫn còn nợ cô một lời giải thích.
Trần Ngọc Lan bên cạnh thì lại đặt đũa xuống than thở: "Tôi vừa nhận được một cuộc điện thoại, mẹ của Phương Nhân vừa gọi đến, nói rằng Phương Nhân bị trúng độc, bây giờ tinh thần đang có vấn đề, được đưa vào ệnh viện tâm thần rồi, ông thử nói xem, đang yên đang lành thế này sao lại xảy ra chuyện như vậy chứ!"
Dù sao thì bà cũng nhìn Phương Nhân lớn lên từ nhỏ, trước đây còn từng nghĩ rằng sẽ nhận cậu ta làm con rể, không ngờ bây giờ lại phát điên rồi.
"Phương Nhân điên rồi sao?" Lương Niệm Huyền nhíu mày rồi chợt lắc lắc đầu, bây giờ cô đã biết người khuyên Lương Nhất Bá đi làm phương pháp trị liệu gen là Phương Nhân rồi.


Có điều khi nghe được tin tức này, cô cũng không thể oán hận anh ta được nữa.
"Này, đứa trẻ Phương Nhân này dù sao cũng là một đứa trẻ ngoan, Ngọc Lan à, sau này bà nên khích lệ chị em của bà một chút, dù sao bà ấy một mình nuôi con cũng không dễ dàng gì, nhà chúng ta giúp được chút nào thì hay chút ấy!" Lương Nhất Bá không nhịn được thở dài một hơi.
"Đúng rồi, bố mẹ, con quên mất chưa nói chuyện này với hai người, hôm qua công ty Phong Đỉnh đã thông báo cho con rồi, ngày mai con phải đi Lâm Sơn để nhậm chức, công ty vừa mới khai trương, nhất định sẽ rất bận, có lẽ sẽ có một khoảng thời gian con không thể về gặp hai người rồi!" Lương Niệm Huyền đột nhiên nói.
"Cái gì cơ? Con phải đi Lâm Sơn sao?" Trần Ngọc Lan đặt ngay đũa xuống, liếc nhìn Cố Bách Thiên, sau đó lại quay đầu lại nói: "Con gái à, bây giờ không được đi Lâm Sơn đâu nhé, cái tên Triệu Lâm ở bữa tiệc của bà nội hôm ấy thật đáng sợ, nếu cậu ta lại tìm đến làm phiền con thì sao?"
Nghe xong những lời này, Lương Nhất Bá cũng không khỏi nhíu mày.

Nhà họ Triệu quả thật không phải dễ động vào, tuy rằng con rể có chút quan hệ ở Lâm Hải, nhưng mà sợ rằng không lo được tới tận Lâm Sơn.
"Niệm Huyền, hay là con từ chức đi!" Lương Nhất Bá cũng không nhịn được mà khuyên Lương Niệm Huyền một câu.
"Bố, đây là cơ hội khó khăn lắm con mới có được, con không muốn từ bỏ!" Lương Niệm Huyền cắn môi, vẻ mặt bướng bỉnh, thật ra cô đã nghĩ đến điều này từ trước rồi, bản thân mà đi đến Lâm Sơn có thể sẽ gặp nguy hiểm.

Mời đọc truyện trên truyen99.net
Thế nhưng cơ hội làm việc ở Phong Đỉnh thật sự là rất hiếm, quả thực cô không muốn từ bỏ nó.
"Con gái à, hay là đừng đi nữa, không thì mẹ sẽ lo lắng lắm!" Trần Ngọc Lan tiếp tục khuyên một câu, chợt quay đầu về phía Cố Bách Thiên rồi trừng mắt mà nói: "Hừ, đều là tại con, cứ phải đi trêu chọc nhà Triệu làm gì, bây giờ con gái mẹ mất luôn cả công việc rồi này!"
Lúc này Cố Bách Thiên mới đặt đũa xuống: "Bố, mẹ, hai người cứ để Niệm Huyền đi đi, đến Lâm Sơn, có con ở đó, con sẽ không để Niệm Huyền có chuyện gì đâu!"
"Cái gì cơ? Con cũng đi sao? Hai vợ chồng bỗng dưng ngớ ra, đồng thanh hỏi.

Trong bữa tiệc ngày hôm đó, lời nói ác độc của Triệu Lâm với Cố Bách Thiên vẫn còn văng vẳng bên tai.

Hai bên chưa có người chết thì nhất định sẽ không nghỉ.

Không ngờ đến giờ phút này, Cố Bách Thiên lại dám đi đến Lâm Son?
"Mẹ, mẹ đã quên mất rằng con rất thân với anh Hoàng ở Lâm Sơn, có anh Hoàng ở đấy, nhà Triệu sẽ không dám làm gì con cả!" Cố Bách Thiên điềm đạm nói.
Trần Ngọc Lan ngây ra một lúc mới hoàn hồn: "À đúng đúng, con với cậu Hoàng đó là bạn bè, mẹ suýt nữa quên mất, cậu ta còn tặng cho con cả cái khách sạn Phương Đông cơ mà! Này, như vậy nhưng con vẫn phải cẩn thận, mẹ thấy cái tên Triệu Lâm đó cũng là người tinh ranh đấy!"
Lương Nhất Bá chau mày, định nói gì rồi lại thôi.

Dù sao những ngày ở trong bệnh viện, ông đã được nhìn thấy tài năng của Cố Bách Thiên, khẳng định người con rể này không phải người phàm, dù sao cũng không lo lắng như trước nữa.
"Vậy thì được thôi, hai con đi đến Lâm Sơn nhất định phải chú ý an toàn, có chuyện gì nhất định phải gọi điện về nhà!" Lương Nhất Bá biết mình không có cách nào ngăn cản hai người trẻ tuổi, chỉ có thể dặn dò như vậy thôi.
"Con biết rồi bố!" Lương Niệm Huyền thở phào, vội vã gật đầu.
Ngày hôm sau.
Sau khi Lương Niệm Huyền đến bảo danh ở Phong Đỉnh, cô liền vội vã đi tới Lâm Sơn, vừa bước lên xe đã nhìn thấy một bóng người ngồi ở ghế phó lái.
"Anh làm gì vậy?" Lương Niệm Huyền hoảng sợ, nhưng khi nhìn lại phát.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận