Chàng Rể Vạn Người Mê


"Tháng ranh kia, buông cô ấy ra, mày không biết đây là đầu à mà dám ngang ngược làm cản như vậy? Chán sống rồi hả?" Lúc này, một thanh niên to lớn nhuộm tóc vàng hoe có vẻ rất hung hãn miệng vắt vẻo điều thuốc lá cầm đầu cả đám người xông đến.
Rõ ràng là bị tiếng tru tréo của Hồ Mai vừa rồi lôi kéo sự chú ý nên kéo sang đây, tất cả đều là nhân viên của hội quán Minh Nhật.
Về phần Cổ Bách Thiên, hắn vẫn thờ ơ không thèm để bọn người mới đến vào mắt, chỉ quặc mặt lạnh lẽo nhìn Hồ Mai.

Ngay lúc này, lòng hắn nóng như lửa đốt.
Hắn chỉ cần một câu trả lời, rồi sẽ lập tức bay đến chỗ Lương Niệm Huyền để cứu cô.

"Tôi tôi tôi cũng không biết, chỉ là phó tổng gọi điện cho tôi bảo tôi canh chừng ở đây, không cho bất kỳ ai quấy nhiều họ Hồ Mai bị dọa đến xanh mặt khóc thét lên.

"Mẹ mày chứ, ranh con, ông đây nói mà mày không để vào tai à?" Tóc vàng hung hãng vứt đầu lọc thuốc là xuống đất lần lồng lốc, rồi quay ngoắt sang, vung tay làm tư thế túm bắt về phía Cổ Bách Thiên.
Nhưng chẳng cần đợi đôi tay dính dầy khỏi thuốc kia kịp đến gần, một cái chân dài thắng tặp đã vươn ra trước, chỉ nghe tóc vàng rú lên thảm thiết như heo bị chọc tiết, kèm theo một tiếng bốp đanh gọn của một vật gì đó bị nên vỡ, cả thân hình nặng nề văng ra, và mạnh vào một chiếc độc bình đặt một góc, chiếc độc bình lảo đảo, đoạn ngã vật ra rất, tiếng bể loảng xoảng vang lên.

tay chân bên dưới đồng loạt nuốt ực nước miếng, kinh hãi hai mặt Một cước đã bay thanh niên to lớn ngót cả tạ, người này phải mạnh mẽ tới nhường nào! Hồ Mai sợ đến mặt mày tái xanh, chỉ còn biết xụi lơ không thể nhúc nhích nổi, mơ hồ có chất lỏng gì đó không nhịn nổi vãi ra, tách rơi xuống, chảy thành vũng trên mặt đất, nhất thời trong không khi thoang thoảng thứ mùi gì đó hơi khó ngửi.

Vũ Nguyệt cũng không khả hơn là mấy, mặt bệch như tờ giấy, tay run rẩy nằm chặt vạt áo, không tự chủ được lùi ra sau một bước, ánh mắt sợ hãi không thể tưởng tượng, cô chưa bao giờ nhìn thấy Cổ Bách Thiên nổi giận, thật sự quá sức đáng sợ.

"Ai có bản lãnh lớn vậy, dám tới tận hội quán Minh Nhật này gây sự hả?" Lúc đó, một người có dáng vẻ giống như quản lý đi đến, thần sắc uy nghiêm quyền lực, sau lưng còn một đảm bảo vệ cũng nổi đuôi đi theo.


"A, quản lý, cứu em với!" Hồ Mai run giọng cầu cứu.
Quản lý của hội quán tên Vương Hào, cũng là một trong những tay chân đắc lực của Lâm Đại, là một nhân vật tuy dưới một người nhưng trên tất cả những người khác của toàn hệ thống công ty đầu tư Kính Thiên "Nhóc con, mày có biết hội Minh Nhật này do ai đỡ đầu không hả? Là anh Sáu Gà! Tao khuyên mày nên ngoan ngoãn thả Hồ Mai ra, nếu không chỉ cần ông đây gọi điện cho anh Sáu là mày sẽ biết thế nào là lễ độ!" Vương Hào lạnh lùng mở miệng, sắc diện phách lối hung hăng.

"A, mày là người phụ trách ở đây?"
Cổ Bách tiếp vứt Hồ Mai sang một bên như vứt một chiếc giẻ rách, sau đó sải bước về phía Vương Hào, nếu Hồ Mai không biết họ ở phòng bao nào vậy thì người này chắc là biết "Còn đứng ngày ra đó làm gì, mau lên hết cho ông!" Vương Hào gầm lên, đảm bảo vệ phía sau vội vàng nhất tề xong lên đánh về phía Cổ Bách Thiên.
Kết quả không cần nói cũng biết, chỉ trong nháy mắt, tất cả đều bị Cổ Bách Thiên đánh cho văng ra la liệt trên đất, cũng không đợi Vương Hào kịp hỏi thân, đã bị Cổ Bách Thiên xông qua túm cổ áo xách lên.

"Tao không biết ai là Sáu Gà Sáu Vịt gì hết, tao chỉ hỏi mày một cầu, vợ tao đang ở phòng bao nào, trả lời sai một chữ, tạo giết mày!" Cổ Bách Thiên lạnh lẽo gần từng chữ.

Vương Hào cảm thấy mình phen này được ma quỷ để ý rồi, cả người giật giật vì sợ hãi, run giọng nói: "Tôi, tôi cũng không iết, mới, mới rồi anh Đại nói muốn chơi dã chiến, nên đã cùng Chu Chỉ Sâm đưa người đi bằng cửa sau rồi!" "Đi rồi?" Năm đẩm của Cổ Bách Thiên trong phút chốc siết chặt, hãn trầm giọng nói: "Lập tức gọi điện thoại cho ông chủ mày, tao muốn biết hắn đã đi đầu!"
Vương Hào không dám trái lời, vội vàng móc điện thoại bấm gọi, những kết quả là không ai nhận điện.

Cổ Bách Thiên trực tiếp vứt hẳn qua một bên, sau đó móc điện thoại của mình ra gọi cho một dãy số.

"Lập tức huy động mạng lưới Thiên Nhãn, trong vòng một phút tôi muốn biết vị trí chính xác của vợ tôi!" Cổ Bách Thiên sai bảo người trong điện thoại một cách tự nhiên.

"Vâng, thưa chỉ huy!"
Sau khi gác điện thoại, Cổ Bách Thiên một minh sải bước đến sofa của hội quán đặt mông ngôi lên, chân bắt chéo, hai tay đan vào nhau đặt lên đầu gối, đôi mắt trầm mặc.

Bây giờ tất cả những gì có thể làm là chờ đợi.
Cho dù hắn không có bất kỳ động tác nào, nhưng toàn bộ đại sảnh đều mang không khí nặng nề đặc quánh, khiến hết thảy mọi người có mặt ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Vũ Nguyệt căn mỗi mạnh đến bật máu, đồng thời trong lòng cảm thấy lo lắng bất an.

Lúc này cô làm sao còn chưa rõ lý do Cổ Bách Thiên nổi trận lôi đình, thì ra là chị Niệm Huyệngặp nguy hiểm!
Mà mình cũng ngu thật, vậy mà lại để mụ Hồ Mai kia cầm chân mà không hề hay biết.

Nghĩ đến đó nhất thời cảm thấy xấu hổ đến không biết giấu mặt vào đầu.

Nếu Lương Niệm thật sự xảy ra chuyện gì, e rang cả đời này sẽ luôn dàn vặt tự trách mình.

không đến một phút trôi qua, điện thoại bất chợt rung lên,
Cổ Bách Thiên lập tức bắt máy.

"Thưa chỉ huy, đã tìm thấy phu nhân rồi, ở bờ sông thuộc khu dân cư Tây Tôi đã đến đó rồi!" Trong điện thoại vọng ra một giọng nói trầm thấp vững vàng.

"Người thì sao?" Cổ Bách Thiên cố gắng kềm chế cảm xúc, trầm giọng hỏi.


"Chỉ huy yên tâm, phu nhân tạm thời không có vấn đề gì, xin lệnh hành động!" Giọng nói trong điện thoại tiếp tục trả lời.
Nghe đến đó, Cổ Bách Thiênlúc này mới thở hắt ra một hơi, chợt nói tiếp: "Đưa người về đây an toàn cho tôi, còn những việc khác cậu không cần lo! Không được để lộ thân phận biết chưa!" "Da!"
Lúc này ở đầu bên kia, tại bờ sông khu dân cư Tây Đô, trên một con đường nhỏ giữa hai bên hàng thông cao vút, phong cảnh lãng mạn tuyệt vời, một chiếc xe thương vụ Toyota Alphart chậm rãi dừng lại ven đường.
Hai người đàn ông lảo đảo xiêu vẹo bước từ trên xe xuống, cả người nông nặc mùi rượu.

"Anh Đại, anh đúng là rất biết cách hưởng thụ, ở giữa phong cảnh lãng mạn động lòng người này mà bày chuyện phong lưu, chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy sướng muốn lên tiên rồi!" "Ha ha ha, chơi gái cũng nhiều rồi, nhắm mắt lại đứa nào cũng giống đứa nào thôi, còn không bằng tự mình nghĩ cách gia tăng tình
Hai người chân đăm đá chân loạng choạng mở cốp xe, một cô gái xinh đẹp thơm tho nằm co quắp trong cốp xe, đôi chân thon dài, đường cong tuyệt mỹ, khiến Chu Chỉ Sâm nổi cơn thèm muốn, không nhịn được nuốt ực nước
Mẹ nó, ông đây vì người đàn bà này đã đâm đầu vào không biết bao nhiều dầu sôi lửa bỏng, vậy mà con bà nó lại hết lúc này đến lúc khác khăng khăng không chịu ly hôn với tên vô tích sự đó, a ha ha, để cho cô ta vui vẻ với hắn ta, chỉ bằng dâng tặng cho anh Đại vui lòng còn hơn "Ha ha, nói đúng lắm, yên tâm đi Chí Sâm, lát nữa đợi sau khi tôi hưởng thụ xong rồi, nhất định sẽ cho cậu lên tiến "Em cảm ơn anh Đại"
Từ trong miệng hai người đàn ông phun ra những lời nói khả ổ không sao chịu nổi, hai tên hợp sức kéo Lương Niệm Huyềnra khỏi xe.

Ngay lúc đó, chợt brừm một tiếng, nghe thấy tiếng chiếc xe thương vụ rùng rùng khởi động, hai người còn chưa kịp hoàn hồn, chiếc Alphart bỗng dưng tự di chuyển.
Chính xác, chiếc xe tự mình di chuyển trước mắt hai người.
Xe chạy, mang theo cả Lương Niệm Huyên trên xe Hai người đần ra cả nửa ngày, lúc này mới hoàn hồn lại.

"Anh, anh Đại, chiếc Alphart của anh có chế độ tự lái à?"
Chu Chí Sâm lắp bắp nói, chiếc xe này tự chạy, fuck, đúng là quá sức quái dị Lâm Đại sau khi hồi thần, quắc mắt liếc Chu Chi Sâm cháy mặt, chửi: "Lái tự động cái đầu cậu chứ tự động, rõ ràng là có người trên xe lái đi!"
Mười phút sau, chiếc Toyota Alphart chậm rãi dừng lại ngay trước cổng hội quán Minh Nhật.
Cổ Bách Thiên sải bước ra ngoài, mở cửa xe, nhìn thấy Lương Niệm Huyệnhoàn hảo nguyên vẹn không sứt mẻ gì, lục này hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

"Chỉ huy, phu nhân đã an toàn trở về!" Một người đàn ông đầu đỉnh cao lớn, sắc mặt nghiêm nghị tiến lên phía trước cùng kinh chào hỏi hắn.


"Ừ, làm tốt lắm! Không còn chuyện gì nữa, cậu về trước đi "Vâng!"
Cổ Bách Thiênkhoát tay, người đàn ông cao lớn lập tức chào bằng nghi thức nhà binh, sau đó biến mất trong bóng tối.
Trước cảnh tượng này, Vũ Nguyệt vừa hớt hải chạy từ trong đại sảnh hội quản ra vừa khéo nhìn thấy tất cả, Vũ Nguyệt không ngót nghi hoặc nhìn chăm chăm bóng dáng cao lớn vội vàng rời đi kia, sau đó lại nhìn Lương Niệm Huyện đang nằm mềm oặt trong xe, hoảng hốt chạy đến.

"Chị Niệm Huyền, chị Niệm Huyên, chỉ tỉnh lại đi, tỉnh lại đi mà!" Vũ Nguyệt kêu gào khóc lóc.
Đôi mi dày rậm xinh đẹp của Lương Niệm Huyệnkhẽ rung động, hơi hé hé mắt ra, nhìn thấy trước mặt là Cổ Bách Thiên, đôi mày đang chau lại bằng nhiên giãn ra, sau đó tiếp tục nhắm mắt lại ngủ mất, Vũ Nguyệt có gọi cỡ nào đi nữa cũng không tỉnh lại.

"Được rồi, đưa cô ấy trở về đi, để cô ấy ngủ một giấc là được.

Nhớ kỹ cho tôi, những chuyện ngày hôm nay đều không được nói nửa lời với bác gái!" Cổ Bách Thiên dặn dò "Tôi, tôi biết rồi!" Vũ Nguyệt răm rắp nghe không dám trái lời, đến giờ phút này, cô mới phát hiện ra, Cổ Bách Thiên như không phải một kẻ không ra trò trống gì mà trước giờ cô vẫn luôn nghĩ.

Tuy không biết Cổ Bách Thiên rốt cuộc có lại lịch thế nào, nhưng chỉ với một cú điện thoại mà có thể đưa LƯƠNG NIỆM HUYỆN bình an vô sự trở về, sức mạnh này, năng lực này khiến cô không khỏi cảm thấy kính
Tinggg!
Vũ Nguyệt vừa đi thì ngay lúc đó trong chiếc xe Alphart vọng tới một tiếng chuông như đâm vào mọi người.
Rõ ràng là điện thoại của Lâm Đại hoặc là Chu Sâm để quên trên xe.
Cổ Bách mày, cười lạnh một tiếng, đi đến cầm điện thoại lên bấm nút nhận.

"A lô! Tao không cần biết mày là ai, trong vòng mười phút máy phải lái xe tới chỗ của tạo, nếu không, hậu quả một mình mày không gánh nổi đâu!" Trong điện thoại vọng đến một giọng nói lạnh như "Được, mày không tìm tao, tao cũng tự đi tìm mày, nói cho tao địa điểm, tạo lập tức tới!" Có Bách Thiên cười gắn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận