Chàng Rể Vạn Người Mê


“Nguyễn Hùng mẹ nó, mày dám đánh tao?” Mặt Lâm Hậu đỏ bừng, muốn đi lên đạp Nguyễn Hùng một cái, lập tức bị Lý Lập Nhân ngăn lại.

anh ta ta không phải muốn níu chân, anh ta chỉ sợ Lâm Hậu quá kích động.

Nói cho cùng nhà Nguyễn Hùng cũng có chút bối cảnh, người ta từ nhỏ lớn lên ở đại viện, nếu đánh Nguyễn Hùng thật, cuối cùng người xui xẻo cũng là Lâm Hậu.
Nhưng mà lúc này Cố Bách Thiên đã đặt đũa xuống, lau lau miệng, từ từ đứng dậy.

“Mày lúc nãy vừa nói cái gì? Nhắc lại một lần nữa?”
“Ha ha, mày bị điếc hay gì, tao nói, dự án cải tạo Thôn Thành, hay là thưởng cho mày làm!” Nguyễn Hùng cười lạnh nói.
“Không, không phải câu này!” Cố Bách Thiên lắc lắc đầu.
Nguyễn Hùng thoáng chút sững sờ,nhìn thấy một bàn rượu ngũ lương, đột nhiên cười rộ lên, "Tao mời mày một ly..."
Choang!
Lời còn chưa nói xong, rượu ngũ lương trực tiếp đập vào trán anh ta, trán Nguyễn Hùng lập tức sưng lên, máu chảy xuống.

“Mẹ nó, Cố Bách Thiên, đệt mợ dám ra tay với tao? Mày có tin tao tìm người chỉnh chết mày không, cảnh sát cũng không cứu được mày đâu!”

Nguyễn Hùng choáng váng đầu óc, hét lớn, anh ta cũng không phải chỉ hù dọa Cố Bách Thiên, từ nhỏ lớn lên ở đại viện, quan hệ với không ít con nhà giàu, chỉnh một kẻ buôn bán như Cố Bách Thiên thì dư sức.
Vừa nói vừa móc điện thoại ra.

“Nguyễn Hùng, đừng, đừng, đừng, Cố Bách Thiên uống quá nhiều, cậu đừng kích động!” Lý Vi Lượng vội vàng tiến lên ngăn cản, kết quả lại bị Nguyễn Hùng đẩy ra, “Vi Lượng, chuyện này cậu đừng có cản tôi, hôm nay tôi phải chỉnh chết hắn!” Lý Vi Lượng vẻ mặt bất đắc dĩ, đi về phía Cố Bách Thiên bên này, “Anh Cổ, hay là cậu xin lỗi Nguyễn Hùng một câu đi.

Cũng chỉ là trò đùa thôi, việc này xem như xong!” Anh ta biết nhà Cố Bách Thiên có chút bối cảnh, vả lại còn có quan hệ với nhà họ Hà, nhưng có câu dân không đấu với quan, trong lòng anh ta vẫn cảm thấy Nguyễn Hùng trâu bò hơn một chút.
“Cậu để cho anh ta gọi đi, để tôi xem anh ta tìm ai tới!” Cố Bách Thiên cười lạnh một tiếng, phối hợp ngồi xuống, tiếp tục ăn uống.
Mà bên phía Nguyễn Hùng đã gọi đi: “Alo, Anh Từ, em ở Nhà hàng Trăng Tròn, bị người ta đánh, anh có thể đến không...Hả? Anh đã đến Nhà hàng Trăng Tròn? Được được được, em ở đây đợi anh!”
Vừa cúp điện thoại, Nguyễn Hùng nhịn không được cười ha ha, “Cố Bách Thiên, cũng trách mày vận khí không tốt, người tao muốn tìm đúng lúc cũng ở Nhà hàng Trăng Tròn, bây giờ mày quỳ xuống xin lỗi ông đây, ông đây sẽ cho mày một cơ hội! Nếu không thì ngồi chờ chết đi!
Vừa dứt lời, bên ngoài truyền đến âm thanh ầm ĩ, một người đàn ông trung niên đem theo một nam thanh niên tiến vào trong phòng.
Người đàn ông trung niên tự nhận là Từ Hải Phong, tên xám xịt mặt mày phía sau là tên gây chuyện bỏ trốn Từ Thiên Thành.
Hai người này là đến xin lỗi Cố Bách Thiên.

"Aiya, chú Từ, chút chuyện nhỏ này của cháu, làm sao có thể kinh động đến chú?” Nguyễn Hùng kinh ngạc ngoài sức tưởng tượng, không ngờ Từ Hải Phong cũng tới.
Mà Từ Hải Phong chỉ nhìn anh ta một cái, cũng không thèm đoái hoài nói chuyện với anh ta, vội vàng kéo Từ Thiên Thành đến trước mặt Cố Bách Thiên, đè con trai cúi người xuống nói: “Cậu chủ, tôi mang Thiên Thành đến xin lỗi ngài, Thiên Thành cái tên chết bầm này có mắt không tròng, đụng phải xe ngài, thật xin lỗi! Chúng tôi nhất định sẽ sửa xong xe của ngài, đồng thời sẽ bồi thường ba mươi bốn tỷ phí tổn thất cho ngài.
Nói xong, hai cha con cúi người xin lỗi, dáng vẻ chờ Cố Bách Thiên xử trí.

Mà Từ Thiên Thành cúi đầu run rẩy nói: “Cậu chủ, tôi sai rồi! Là tôi có mắt không tròng, mạo phạm cậu, mong cậu tha thứ!”
Nhìn thấy một màn này, mấy người bạn học của Cố Bách Thiên đều ngây ra, Nguyễn Hùng dụi mắt, không thể tin được, triệt để ngây ra!
Đây là tình huống gì chứ?
Cha con Từ Hải Phong vậy mà lại cúi người xin lỗi Cố Bách
Thiên? Còn muốn bồi thường cho anh ta ba mươi bốn tỷ?
Phải biết, ở nhà họ Từ ông cụ là nhân vật lớn, nhà họ Từ có thể xem là ông lớn, mà lúc này hai người nhà họ Từ lại phải cúi đầu xin lỗi Cố Bách Thiên, Nguyễn Hùng thật không tin được.
Mặt khác mấy người bạn học cũng không tin được.
Mặc dù Cố Bách Thiên bây giờ là ông chủ lớn, nhưng mà với thân phận của cha con nhà họ Từ, cũng không phải cúi đầu trước một thương nhân đâu nhỉ?
Cuối cùng là chuyện gì?
Lý Vi Lượng lúc này nhịn không được run rẩy, anh ta biết Cố Bách Thiên có quan hệ với nhà họ Hà, nhưng vì cái gì mà nhà họ Hà, nhưng nhà họ Hà cũng không thể kiến cho cha con nhà nhà họ Từ phải cúi thấp đầu.
Trừ phi, Cố Bách Thiên còn có bối cảnh lớn hơn!
Nghĩ tới đây, trong lòng Lý Vi Lượng điên cuồng run rẩy, lúc trước anh ta không biết, vì chuyện gì mà nhà họ Hà lại cho anh ta vinh dự đó, bây giờ xem như cũng đã hiểu ra.
Vốn dĩ không phải nhà họ Hà bao bọc Cố Bách Thiên, mà là đang nịnh bợ Cố Bách Thiên a!
“Chú Từ, người không phải uống say rồi chứ, làm sao có thể hành lễ với tên đó? Anh ta cùng lắm cũng chỉ là một thương nhân mà thôi...
“Câm miệng, nơi này không có chỗ cho mày lên tiếng, còn dám ở trước mặt cậu chủ hô to gọi nhỏ, ngươi là cái gì chứ?”

Nguyễn Hùng chưa nói hết câu, đã bị Từ Hải Phong lớn tiếng mắng, đánh cho anh ta một cái lảo đảo, rượu cũng tỉnh một nửa.

Sắc mặt trắng bệch, đến bây giờ còn có chỗ nào không rõ, bối cảnh của Cố Bách Thiên cũng không phải đơn giản chỉ là thương nhân!
“Ba mươi bốn tỷ thì thôi đi, đem xe tôi đi sửa là được!” Cố Bách Thiên bình thản nói với cha con nhà họ Từ: “Nhưng mà, Red Flat L5 cũng không thể tùy tiện lái đi, càng không phải thứ để khoe khoang, đây là một sự vũ nhục!”
“Vâng vâng vâng! Cậu chủ nói đúng, tôi sau này sẽ không như thế nữa, cũng không dám huệnh hoang!” Anh ta giống như một con mèo ngoan ngoãn gật đầu.
“Cậu chủ yên tâm, sau này chiếc Red Flat L5 kia sẽ nằm trong ga-ra, không để cho tiên súc sinh này lái đi nữa!” Từ Hải Phong mở miệng nói.
“Đi, đi sửa xe cho tôi đi, sửa xong rồi trực tiếp đem đến công ty!” Cố Bách Thiên ném chìa khóa xe lên trên bàn.
Từ Hải Phong vội vàng đi qua nhận lấy, lại đặt một chiếc chìa khóa khác lên, “Xe của tôi cũng là Rolls Royce, cậu chủ trước tiên đi tam!"
Cố Bách Thiên gật đầu, nhận lấy chìa khóa.
Lúc này, Từ Thiên Thành nhìn sang Nguyễn Hùng nhíu mày, nói:
“Cậu chủ, Nguyễn Hùng lúc nãy gọi điện thoại cho tôi, nói xảy ra mâu thuẫn với người khác, có phải thằng nhóc này đắc tội gì với anh không? Chỉ cần anh nói một câu, tôi sẽ tìm người đến dạy dỗ nó!”
Lần này mọi người nhao nhao nhìn Nguyễn Hùng, bầu không khí trở nên lúng túng.
Nguyễn Hùng run lên cầm cập, mặt trắng bệch, anh ta biết thủ đoạn của Từ Thiên Thành, nói muốn dạy dỗ anh ta cũng không phải nói đùa.
Cố Bách Thiên khoát khoát tay, “Chuyện này không liên quan gì đến mấy người, mấy người đi đi!"
Chuyện giữa mấy người bạn học, anh ta cũng không muốn để người ngoài nhúng tay.
Nhưng Từ Hải Phong sâu xa nhìn Nguyễn Hùng một cái, nhớ kỹ chuyện này, vừa ra khỏi phòng lập tức gọi điện thoại cho lãnh đạo Mạnh.
Mà trong phòng.
“Ha ha, Bách Thiên, tôi vừa rồi uống nhiều quá, cậu cũng đừng chấp tôi!” Nguyễn Hùng chủ động xuống nước.


Lúc nãy anh ta phách lối là nghĩ mình có chỗ dựa, nhưng bây giờ biết thế lực của Cố Bách Thiên, cho anh ta một trăm lá gan anh ta cũng không dám nổ.”
Cố Bách Thiên nhìn anh ta một cái, nhàn nhạt nói: “Quỳ xuống, xin lỗi Lâm Hậu!”
“Bách Thiên, xin lỗi thì được, nhưng mà quỳ xuống thì hơi quá rồi?” Sắc mặt Nguyễn Hùng cứng đờ nói, từ lâu anh ta đã xem thường Lâm Hậu, chỉ xem Lâm Hậu là dạng nhà giàu mới nổi, hai người căn bản không cùng đẳng cấp, bắt anh ta quỳ xuống xin lỗi Lưu Hận so với giết anh ta còn khó chịu hơn.
“Anh Cổ, không cần, không cần, đều là bạn học...
“Bạn học?” Cố Bách Thiên trực tiếp đánh gãy lời nói của Lâm Hậu, châm chọc nói: “Vừa rồi anh ta cũng có xem chúng ta là bạn học đâu! Từ hôm nay trở đi, Cố Bách Thiên tôi cũng không có loại bạn học như thế này!”
“Bách Thiên, bất kể thế nào, với thân phận bây giờ của tôi mà bắt quỳ trước mặt mọi người thì có chút quá đáng đi?” Nguyễn Hùng cứng đầu nói, bắt anh ta nói xin lỗi thì có thể, nhưng quỳ xuống thì tuyệt đối không.
Nguyễn Hùng anh ta tuyệt đối không quỳ gối trước một tên nhà giàu mới nổi!
Tinh!
Lúc này điện thoại của Nguyễn Hùng đột nhiên vang lên, lãnh đạo trực tiếp gọi tới.
“Alo? Nguyễn Hùng cậu đã bị khai trừ khỏi cục, ngày mai không cần đến đi làm nữa!” Âm thanh lạnh lùng nói xong, lập tức cúp máy.
Đây là thông báo, không phải thương lượng!
Sắc mặt Nguyễn Hùng nháy mắt sụp đổ, anh ta cực kỳ tự hào về thân phận này, nhưng hiện tại chỉ là dân thường!
Không cần nghĩ cũng biết, hắn bị khai trừ tất nhiên là có liên quan tới Cố Bách Thiên.
“Bịch” một tiếng anh ta quỳ xuống trước mặt Lâm Hậu chắp tay lại “Anh Hậu, tôi sai rồi, mong cậu tha thứ!”
Vừa nói vừa bò qua chỗ Cố Bách Thiên, “Bách Thiên, không anh Cố, tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi, cầu xin cậu nói với lãnh đạo của tôi một tiếng, tôi không thể không có công việc này a!”
“Bảo tôi nói giúp cậu? Xin lỗi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận