Chàng Rể Vạn Người Mê


“Cổ, Cố Bách Thiên?”
Lý Tiểu Thiên thấy Cố Bách Thiên là người bước xuống nên trợn tròn mắt, trong sự vui vẻ và kinh ngạc có xen lẫn cả khó hiểu.
Mấy tiếng súng vừa nãy thật sự đã khiến tim cô như căng ra.
Dù sao trong xe có bốn tên buôn ma túy, hơn nữa người nào cũng có súng cả, cho dù Cố Bách Thiên lợi hại đến thế nào thì e là cũng khó mà chiếm lợi thế được.
Vậy nhưng không ngờ rằng anh lại bình an lành lành bước từ xe xuống.
Còn kết cục của bốn tên buôn ma túy ấy chỉ cần nghĩ cũng biết.
Sắc mặt Trương Chính Nghĩa và những người chấp hành nhiệm vụ đều kinh ngạc, dù sao ai gặp tình cảnh như Cố Bách Thiên thì chắc chắn sẽ gặp cái chết nhỉ? Không ngờ Cố Bách Thiên lại có thể sống sót, đúng là kỳ tích!
“Anh không sao chứ?” Lý Tiểu Thiên vội xông lên hỏi, cô tóm lấy cánh tay Cố Bách Thiên ngắm nghía, sắc mặt không kìm được lộ vẻ lo lắng, cho đến khi các nhận Cố Bách Thiên không bị làm sao thì mới thầm thở dài nhẹ nhõm.
“Tôi không sao, hiếm khi cô quan tâm tôi như vậy!” Cố Bách Thiên cười như không cười.
Mặt Lý Tiểu Thiên bừng đỏ, cô bĩu nói: “Ai, ai quan tâm anh chứ.

Anh làm con tin thay tôi, nếu anh xảy ra chuyện thì tôi sợ ba Lý lại đổ hết trách nhiệm lên đầu tôi!”

“Cô giống hệt ba cô vậy, miệng lưỡi sắc bén nhưng dễ mủi lòng!” Cố Bách Thiên không khỏi lắm đầu cười, dường như anh nhìn thấy bóng dáng cấp dưới cũ của mình trên người Lý Tiểu Thiên.
“Xì, nói như thể anh rất hiểu ba tôi ý!” Lý Tiểu Thiên lầm bầm một câu, nhưng chuyện hôm nay khiến cô không còn nhiều địch ý với Cố Bách Thiên nữa.

Từ nhỏ cô đã ngưỡng mộ anh hùng, tuy lúc hồi trước Cố Bách Thiên toàn làm những chuyện chẳng khác gì bọn vô lại.

Nhưng hành động hôm nay của anh còn hơn cả anh hùng!
“Ngài Cổ, hôm nay có thể phá được vụ án ma túy này đúng là may nhờ vào ngài, tôi thay mặt toàn dân Lâm Hải chân thành cảm ơn ngài!” Lúc này Trương Chính Nghĩa kích động đi lên trước trang trọng cúi người cảm ơn Cố Bách Thiên.

Những cảnh sát thấy vậy cũng ồ ạt làm theo.
Vừa nãy bọn họ đã kiểm tra rồi, số tiền giao dịch ma túy của Đỗ Cường và Trương Hổ vô cùng lớn, đây chắc chắn là một vụ án ma túy lớn nhất những năm gần đây ở Lâm Hải.
Cố Bách Thiên được ghi công lớn! chuyên án hay phân cục của tân khu,
Mặt khác, cho dù đối với tổ thì phá được vụ án lớn như vậy cũng là một công lao vô cùng lớn.
“Tiện thì giúp đỡ thôi, không cần coi trọng quá, nếu vụ án đã kết thúc, chuyện này không còn việc của tôi nữa nên tôi đi trước đây!” Cố Bách Thiên gật đầu chuẩn bị quay người rời đi.

Một vụ án mà thôi, chẳng là gì so với những công lao anh từng lập nên và những cuộc chiến tranh năm năm anh từng trải qua.
Nhưng sự phong độ của Cố Bách Thiên trong mắt mấy người Trương Chính Nghĩa thì anh lại trở thành một người hay giấu danh tiếng và công lao, họ không khỏi trở nên kính trọng anh hơn.
Ánh mắt Lý Tiểu Thiên hiện lên cảm xúc kỳ lạ, cô vội vàng bước lên nói: “Muộn vậy rồi tôi đưa anh về nhé!”
Cố Bách Thiên gật đầu, hai người cùng lên một chiếc xe cảnh sát.
Trên đường không ai nói câu nào, dường như Lý Tiểu Thiên có tâm sự, cho đến khi tiễn Cố Bách Thiên đến cổng biệt thự thì cô mới chợt nói:
“Cảm ơn!”
“Tôi biết, lúc trước tôi đã hiểu lầm anh, anh nể mặt bố tôi nên mới cứu tôi!” Lý Tiểu Thiên lại không kìm được ủ rũ nói thêm một câu.
“Chuyện này không liên quan đến bố cô, đổi là người khác thì tôi cũng sẽ cứu, chẳng qua trùng hợp là cô mà thôi!” Cố Bách Thiên lạnh lùng nói, anh thấy cô gái này nghĩ có hơi nghiêm trọng, đặc điểm này thì lại khác với Lý Chính Quốc.


"Mấy ngày nữa tôi sẽ rời khỏi Lâm Hải, tôi muốn tiếp tục phát triển ở trường quân sự, nhưng bố tôi lại mong tôi ở lại Lâm Hải làm một cảnh sát bình thường!” Lý Tiểu Thiên chợt nói, cô bắt đầu tâm sự với Cố Bách Thiên.
“Đừng nghe lời bố cô, cô là một mầm non tốt, cô xứng đáng có được một thanh xuân tươi đẹp hơn!” Bỗng Cố Bách Thiên lên tiếng.

Anh từng chứng kiến kỹ thuật bắn súng của Lý Tiểu Thiên, cho dù là phản ứng hay sự dũng cảm đều vô cùng xuất sắc, nếu được mài giũa thêm thì chắc chắn sẽ trở thành một chiến sĩ ưu tú.
Nhưng Lý Tiểu Thiên lại để lộ vẻ mặt bất ngờ, cô còn tưởng Cố Bách Thiên sẽ dùng thân phận “trưởng bối” để thay bố thuyết phục mình, kết quả là không ngờ anh lại vô cùng ủng hộ cô.
“Tôi không ngờ anh lại nói như vậy.” Lý Tiểu Thiên lẩm bẩm.
Cố Bách Thiên gật đầu: “Nếu cô muốn đi trường quân sự thì tôi có thể giới thiệu cô tới trường quân sự liệt hỏa Westerland”
“Ở đó cô sẽ có được sự tôi luyện tốt hơn.

Nhưng đó được mệnh danh là “doanh trại huấn luyện ma quỷ”, không biết cô có dám thử không!” Cố Bách Thiên lại nói thêm một câu.
“Trường quân sự liệt hỏa!” Lý Tiểu Thiên chợt ngẩn người sau đó khuôn mặt hiện lên sự vui vẻ cùng cực.

Trường quân sự liệt hỏa là trường quân sự hàng đầu Việt Nam, được mệnh danh là “Trường quân sự Quốc Giả”, những nhân vật tốt nghiệp ở đó đều trở thành những nhân vật có bản lĩnh trong quân ngũ, lúc bắt đầu đã làm doanh trưởng rồi!
Đó là trường học cô hằng mong ước, nhưng dựa vào kinh nghiệm và thân phận thì muốn vào trường học liệt họa e là cô không đủ tư cách.

“Anh, anh có thể đưa tôi vào trường quân sự liệt hỏa thật sao?” Lý Tiểu Thiên không kìm được kích động hỏi.
“Cô thấy thân phận này của tôi có cần lừa cô không?” Cố Bách Thiên bất lực lắc đầu.
Sau khi có được đáp án khẳng định ấy Lý Tiểu Thiên phấn khích tới nỗi suýt nhảy dựng cả lên, nhưng sau đó dường như cô nhớ ra điều gì khiến sắc mặt bỗng đanh lại: “Hừ, đừng có tưởng anh làm như vậy thì tôi sẽ thay đổi cách nhìn của mình về anh, trong mắt tôi anh vẫn là một tên tội phạm không coi luật pháp là gì, nếu về sau anh còn để tôi biết anh làm chuyện gì phạm pháp thì tôi vẫn sẽ bắt anh về quy tội!”
Cố Bách Thiên cam chịu lắc đầu, anh không nói gì mà đi vào biệt thự.
Lý Tiểu Thiên bĩu môi, nhưng cô vẫn dùng ánh mắt tiễn Cố Bách Thiên, cho tới khi Cố Bách Thiên bước vào tận bên trong thì cô mới khởi động xe chầm chậm rời đi.
Sau khi vào nhà thì Cố Bách Thiên phát hiện phòng khách vẫn sáng đèn, lúc này đã là hơn ba giờ sáng, không ngờ Lương Niệm Huyền vẫn chưa ngủ.
“Vợ ơi em chưa ngủ à!” Cố Bách Thiên không kìm được hỏi.
Lúc này Lương Niệm Huyền đang mặc một chiếc ngủ lụa màu trắng để lộ ra đôi chân dài trắng muốt, cô nằm nghiêng trên số pha mơ màng xem tivi, khi thấy Cố Bách Thiên về thì vội ngồi dậy hoảng loạn lấy váy che đi đôi chân dài đẹp tuyệt trần của mình, sau đó cô nhíu mày hỏi: “Sao muộn thế này anh mới về, anh đi đâu đấy?”
Bất tri bất giác giọng điệu ấy mang theo sự giận giữ quan tâm như người vợ bình thường hỏi chồng vậy.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận