Chàng Rể Vạn Người Mê


Mà lúc này Cố Bách Thiên đã kéo vợ mình Lương Niệm Huyền vào trong một căn phòng đậm chất Cố xưa.
Một ông lão gầy trơ xương nằm trên giường, giống như do bệnh tật quá lâu mà dáng người tiều tụy, sắc mặt khô héo.

“Ông nội! Đứa cháu bất hiếu, Cố Bách Thiên, về rồi đây a!” Hai mắt Cố Bách Thiên đỏ ửng, cả người giống như cây thông, quỳ thẳng xuống nền xi măng phía dưới.
Lương Niệm Huyền sửng sốt một chút, vội vàng quỳ theo, cô hôm nay mặc một cái váy liền, đi quần tất da, cái quỳ này làm rách quần tất cả cô, thật sự là rất đau, nhưng cô cũng không oán giận bất kỳ lời nào.
Dù sao người trước mặt này cũng là ông nội của Cố Bách Thiên, cũng là ông nội của mình, cái quỳ này cũng là xuất phát từ tấm lòng, cam tâm tình nguyện.
Mà ông lão trên giường hình như lúc này vừa mới tỉnh ngủ, nhìn thấy Cố Bách Thiên, sắc mặt ngạc nhiên vui vẻ, ánh mắt hiền hòa, thậm chí cả người đều bất ngờ có tinh thần hơn.
"Bách...!Bách...!Ông lão muốn ngồi dậy, nhưng bởi vì sức khỏe, cuối cùng vẫn ngã trở lại giường.
“Ông nội, ông đừng nhúc nhích, con biết! Con biết ông chắc chắn rất nhớ con!” Cố Bách Thiên vội vàng chạy tới, cầm bàn tay già nua, hốc mắt đỏ bừng mở miệng nói.
Cố Nghị nói từng chữ không rõ ràng, cuối cùng không nói nữ, chỉ cười, cười cười một lúc thì nước mắt đục ngầu chảy xuống.
Lương Niệm Huyền được bác Phúc đứng một bên đỡ dậy, cô cũng đứng một bên, thấy cảnh này cũng không nhịn được mà vành mắt đỏ lên, vội vàng xoay người sang chỗ khác, dùng tay lau nước mắt.
“Cậu hai, những năm nay mặc dù thân thể không tốt nhưng vẫn rất thương nhớ cậu, thường xuyên một mình cầm ảnh của cậu ngẩn người!” Bác Phúc cảm thán nói.
Ông lão lên tiếng một tiếng, lại càng lộ ra ý che giấu, có vẻ rất đáng yêu.
Cố Bách Thiên lắc đầu, chợt nhịn không được cười lên.
“Ưm ừm...!Ông lão muốn nói gì đó những mồm miệng không rõ, nói một câu cũng không đầy đủ.


Nhưng ánh mắt cũng không ngừng nhìn về phía Lương Niệm Huyền, hiển nhân cũng nhìn ra đại khái đây là cháu dâu của mình, trên mặt cũng như ánh mắt đều lộ ra vẻ từ ái.
“Ông nội, đây là Niệm Huyền, con gái của bác Lương, hiện tại là vợ của con, cũng là cháu dâu của ngài!” Cố Bách Thiên vội vàng kéo Lương Niệm Huyền tới.
Lương Niệm Huyền liền vội vàng tiến lên, gọi một tiếng ngọt ngào, “Ông nội."
Mặc dù trước đó Lương Niệm Huyền đã đến nhà họ Cố hai lần, nhưng ông lão đau ốm đã nhiều năm chưa từng gặp khách, cũng chưa từng ra mặt trong bất kỳ trường hợp nào, cho nên đây là lần đầu tiên cô gặp mặt Cố Nghị.
Cố Nghị mỉm cười gật nhẹ đầu, khuôn mặt lộ vẻ vui vẻ nhưng ánh mắt lại không nhịn được ẩm ướt.
Những năm này ông bị bệnh nằm liệt giường, trong lòng ông nhớ nhất là người cháu thứ hai này của mình.

Bởi vì ông vẫn cảm thấy vô cùng áy náy với con trai thứ hai Cố Thiên Thành.

Nếu như năm đó ông vẫn còn sức khỏe, cũng sẽ không bị con trai trưởng nhân cơ hội đoạt quyền.
Càng sẽ không trơ mắt nhìn con trai thứ hai của mình chết trên giường bệnh! Nhưng bây giờ, ông chỉ là một con người vô dụng nằm trên giường cả ngày, trơ mắt nhìn sinh mệnh trôi qua.
Ngày tháng trôi qua, số mệnh ngắn lại, làm sao có thể vui đây?
Mà Cố Bách Thiên dường như thấy được tâm sự của ông nội, cười cười, cầm tay Cố Nghị đặt vào lòng bàn tay mình, nói: “Ông nội, ông yên tâm, lần này con trở về, chắc chắn có thể chữa khỏi bệnh cho ông!”
Sau một lúc lâu, Cố Bách Thiên mới đặt Cố tay Cố Nghị xuống, sau đó nhờ bác Phúc cầm giấy bút đến viết ra một đơn thuốc.
Lấy trình độ y học bây giờ của anh, trong nháy mắt có thể biết được ông nội chính là đang bị tắc mạch máu não, mà càng ngày càng mệt mỏi, cũng tương đối nghiêm trọng, với năng lực của anh cũng rất khó chữa khỏi ngay lập tức, cần một khoảng thời gian để điều dưỡng cơ thể.
“Bác Phúc, bác dựa theo đơn thuốc này bốc thuốc cho ông nội, dùng liên tục một tháng có lẽ ông nội sẽ có thể xuống giường!” Cố Bách Thiên đưa đơn thuốc cho bác Phúc nói.

“Cậu hai, cậu biết chữa bệnh?” Bác Phúc cầm đơn thuốc đầy vẻ khiếp sợ.
Cố Bách Thiên cười cười, "Lúc ở trong quân ngũ có học qua một chút, cứ thử cho ông nội dùng trước đã!”
Thật ra, đơn thuốc này làm sao có thể chỉ đơn giản là “học qua một chút” được.
Với trình độ hiện tại của anh, nói anh có thể làm người trẻ lại cũng không nói quá!
Mặc dù ông nội tắc động mạch rất nghiêm trọng, nhưng nếu như điều trị bằng phương thuốc của anh, ít nhất có thể hồi phục đến tám phần.
Thậm chí có thể hoàn toàn khôi phục năng lực ngôn ngữ và hành động, Bác Phúc mặc dù nghi ngờ nhưng ông biết cậu hai tuyệt đối sẽ không làm hại ông chủ, mà ông cũng cảm thấy lần này cậu hai trở về có vẻ không giống lúc trước nữa, trên người có khí chất khiến người ta phải thuần phục.
Thế là liên tục gật đầu: “Cậu hai yên tâm, tôi nhất định sẽ cho ông chủ dùng thuốc đủ!”
Lại nói chuyện thêm một lúc, tinh thần của Cố Nghị cũng không chống đỡ được nữa, bắt đầu ngủ gật.
Cố Bách Thiên liền dẫn Lương Niệm Huyền lặng lẽ ra ngoài.
“Bác Phúc, làm phiền bác chăm sóc tốt ông nội, một thời gian ngắn nữa tôi lại đến thăm ông!” Cố Bách Thiên nói với bác Phúc khi ra đến cửa.
“Cậu hai, lần này cậu về không ở trong nhà thêm vài ngày sao?”
“Nhà? Trong nhà này có chỗ nào của tôi?” Cố Bách Thiên lắc đầu cười khổ.

Mặc dù trong nhà còn phòng cũ của bọn họ, nhưng với quan hệ hiện tại của anh và người nhà họ Cố, ở lại chỉ sợ là càng thêm vô ích.
Chào tạm biệt bác Phúc, Cố Bách Thiên đưa Lương Niệm Huyền đi ra ngoài vừa ra đến sân, đã có người giúp việc đi tới nói, Cố Giang Minh mời anh vào thư phòng một chuyến.
“Mời tôi đến thư phòng?”

Cố Bách Thiên nhíu mày, nói với Lương Niệm Huyền: “Vợ, em đi tìm mẹ đi, chuẩn bị một chút, chút nữa chúng ta sẽ về Lâm Hải!”
“Được, vậy anh cẩn thận! Đừng đối đầu với bác cả!” Lương Niệm Huyền gật nhẹ đầu, nhịn không được dặn dò.

Dù sao cũng là người một nhà, cô cũng không muốn nhìn thấy Cố Bách Thiên và Cố Giang Minh tranh chấp cái gì với nhau.
Cố Bách Thiên mỉm cười gật đầu, vội vàng đi về phía thư phòng.
Lúc đi tới thư phòng, Cố Giang Minh đang ngồi trên một chiếc ghế bành gỗ hoa lê rất rộng, đôi mắt uy nghiêm nhìn chăm chú Cố Bách Thiên.
“Sao? Buổi chiều đã quay về rồi sao?”
Cố Giang Minh trước tiên là hỏi han tượng trưng hai câu, sau đó nghe nói Cố Bách Thiên muốn đi, khuôn mặt lập tức cứng đờ.
“Nơi này là nhà cháu, cháu đã nhiều năm không về, ít nhất cũng phải ở lại vài ngày chăm ông nội cháu chứ? Người ta không biết lại còn tưởng bác cả này cố ý đuổi cháu đi!” Cố Giang Minh giả vờ tức giận nhưng trong lòng đang tính toán chuyện khác.
“Thật xin lỗi bác cả, ba vợ cháu sáng mai bay về, nhà cháu phải quay về đón ông ấy!” Cố Bách Thiên nhíu mày, không biết đối phương giữ anh lại rốt cục là có mục đích gì, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích.
“À! Ra là thế!”
Cố Giang Minh gật nhẹ đầu, tiếp tục nói: “Nếu đã vậy thì bác cũng không giữ lại nữa, nhưng cháu vừa xuất ngũ trở về, cũng không có kinh nghiệm quản lý gì, hay là giao khách sạn Hoàng Triệu cho anh cả cháu đi.

Bây giờ công ty trong nhà cũng do anh cả cháu quản lý, người tài giỏi đúng là luôn phải làm việc nhiều.

Đến lúc đó cháu chỉ cần ngồi không hưởng hoa hồng là được!"
Cố Giang Minh ra vẻ suy nghĩ vì Cố Bách Thiên.

Cuối cùng cũng đã lộ ra đuôi cáo.

Mục đích là muốn đòi khách sạn Hoàng Triều mà Hoàng Chính Nam tặng cho Cố Bách Thiên!
“Không sai, em trai, quản lý một công ty cũng không phải dễ dàng, một công ty từ trên xuống dưới bao nhiều người, nhiều miệng ăn như thế.

Cậu cũng không phải nhà quản lý chuyên nghiệp, đến lúc đó không quản lý được cấp dưới sẽ khó tránh khỏi sứt đầu mẻ trán, thôi thì giao công ty cho anh đi!” Cố Duy Hiên một mực nghe lén bên ngoài, lúc này vô cùng thoải mái đi đến.
Một khách sạn năm sao thu nhập một năm bốn mươi tỷ đối với nhà họ Cố là một cái bánh gato lớn, bọn họ chắc chắn không thể để Cố Bách Thiên đem cái bánh gato đi.
“Không được đâu, bác cả, khách sạn cháu sẽ tự sắp xếp người thay mình quản lý, cũng không cần bác nhọc lòng!” Cố Bách Thiên cười lạnh, cuối cùng cũng hiểu rõ tâm tư của hai ba con nhà này, ngay lập tức từ chối thẳng.
“Bách Thiên, cháu đang có ý gì?” Lông mày Cố Giang Minh nhíu chặt lại, nghiêm khắc nói: “Cháu phải biết cháu phải biết bác đang suy nghĩ cho cháu, chắc lẽ cháu còn sợ bác cả nuốt khách sạn của cháu sao?”
“Đúng đó, Cố Bách Thiên, chẳng lẽ cậu ngay cả ba anh cũng không nghe sao! Cậu đừng quên, cậu là người của nhà họ Cố, ba anh hiện tại là chủ gia đình, cậu phải nghe ba anh!” Cố Duy Hiện cũng dùng khuôn mặt sắc như dao lớn tiếng nói.
“Người nhà họ Cố?” Cố Bách Thiên lạnh lùng chế giễu, giọng nói đầy vẻ mỉa mai, chợt nói ra: “Vậy tôi cũng muốn hỏi một chút! Năm đó ba tôi bị bệnh nặng, tôi đến nhà tổ vay tiền, là ai từ chối tôi từ ngoài cửa? Là ai đuổi tôi và ba tôi ra khỏi nhà! Là ai, cướp đi sáu trăm triệu tôi đi vay, ép tôi quỳ gối ngoài bể bơi sủa tiếng chó?”
Chuyện đã qua nhiều năm như thế nhưng không có nghĩ là anh đã quên!
Càng không có nghĩa là hai ba con này có thể ở trước mặt anh lấy thân phận người lớn anh cả diễu võ giương oai với anh!
Mặt mo của ba con Cố Giang Minh đỏ lên.
Dù sao Cố Bách Thiên cũng đang nói thật, năm đó bọn họ đối xử với Cố Bách Thiên thế nào, trong lòng bọn họ cũng tự biết rõ.
“Mày!” Cố Giang Minh xấu hổ đến mức tức điên lên, nói không ra lời, cả cơ thể không ngừng run lên.
Ông ta không ngờ đứa cháu hèn nhát yếu ớt trước kia bây giờ đã dám hô to gọi nhỏ với ông ta.
Còn dám lôi chuyện cũ ra nói với ông ta?
“Cố Bách Thiên, đừng tự phụ,.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận