Chàng Rể Vạn Người Mê


Cầm lên thật sự là sứ Hoa Lam, hai mắt Lương Nhất Bá tỏa sáng.
“Không còn việc gì nữa thì đi xem cũng được!” Lương Nhất Bá gật đầu đồng ý.
“Nhưng mà Trương Xuyên này, bác chỉ đi xem một chút, cũng sẽ không dùng đến tiền của cháu!” Lương Nhất Bá vội vàng nhấn mạnh một câu như vậy.
Ông quyết định đi xem sứ Hoa Lam, vừa là sở thích của ông ta, vừa là muốn nghĩ xem sắp tới sinh nhật mẹ mình thì nên tặng quà như thế nào.
Bà cụ bình thường cũng rất thích sứ Hoa Lam.

Bây giờ đúng là một mũi tên trúng hai đích.
“Bách Thiên, nếu con không có việc gì thì cũng đi cùng đi!” Lương Nhất Bá bỗng nhiên nói với Cố Bách Thiên.
“Được rồi ba! Vậy thì con đi cùng ba!” Cố Bách Thiên vội vàng gật nhẹ đầu.
Trương Xuyên sửng sốt một chút, không ngờ Lương Nhất Bá định để Cố Bách Thiên đi theo, gương mặt lập tức lạnh tanh.

Nhưng cũng không nói thêm gì.
Lúc định ra ngoài thì Lương Niệm Huyền gọi Cố Bách Thiên vào một bên, đưa ra một tấm thẻ ngân hàng.
“Trong thẻ có sáu trăm triệu, anh cầm trước đi, nếu như ba thích cái gì, anh cứ mua cho ba, còn nữa, hai ngày nữa là sinh nhật bà nội, anh cũng tiện tay chọn quà mừng thọ cho bà luôn đi!” Lương Niệm Huyền nói.


Cố Bách Thiên vội vàng khoát tay áo, “Không cần đầu vợ, anh có tiền, ba thích gì anh chắc chắn sẽ mua!”
“Anh có tiền? Anh nhận lương sao? Bảo anh cầm thì cầm đi, đừng để đến lúc đó làm tôi mất mặt xấu hổ!” Lương Niệm Huyền nhíu đôi mi thanh tú, trong con mắt của cô Cố Bách Thiên là chết vì sĩ diện.
Cố Bách Thiên không còn cách nào khác, đành nhận lấy thẻ.

Mà cảnh này đúng lúc bị Trương Xuyên nhìn thấy, trong ánh mắt anh ta lộ ra vẻ khinh thường.
Ngay cả tiền mua quà cũng cần vợ đưa, đây là loại đàn ông gì vậy.

Trong lòng càng khinh thường hơn.
Sau đó ba người cùng ra ngoài bằng xe của Trương Xuyên, đến một con đường chuyên bán đồ Cố.
Cửa hàng của bạn Trương Xuyên ở tận góc trong cùng của con đường đồ Cố, trong một tòa nhà bốn góc kiến trúc kiểu Cố, tên là cửa tiệm Vân Hiên.
Ngay khi vừa bước vào cửa đã ngửi thấy mùi đàn hương, trang trí của cửa hàng cũng rất Cố kính, ngay cả kệ hàng cũng là loại gỗ nguyên khối đắt tiền, vô hình trung làm răng giá bán của đồ trong cửa hàng.
Lúc ba người đến nơi, xung quanh có tốp năm tốp ba người, còn có mấy khách du lịch đang ngắm đồ Cố.
“À, giám sát Trương, hôm nay sao lại có thời gian rảnh đến tiệm của tôi thế.”

Một người đàn ông mặc kiểu áo dài ngày xưa, tóc chải ngược bước từ bên trong ra chào đòn, biểu cảm trêu ghẹo mà nói với Trương Xuyên.
Đây chính là chủ của Cửa tiệm Vân Hiên, là bạn từ nhỏ của Trương Xuyên, Lưu Trang.

tổ tiên của Lưu Trang là nhà giám định đồ Cố, kinh đồ Cố là chủ yếu, tiệm này cũng đã truyền được mấy đời.

Có thể nói là một cửa hàng lâu năm ở con đường đồ Cố, rất nổi tiếng.
Lưu Trang, nhìn cậu nói kìa, tình cảm của hai ta như thế nào, sao tôi có thể quên cậu được chứ?” Trương Xuyên cười mắng.
“À, đây là chú Lương của tôi, thích nhất là nghiên cứu sứ Hoa Lam, không phải hôm qua cậu đăng trên vòng bạn bè là có được hàng tốt sao?"
Nhanh nhanh đưa bọn tôi đi xem một chút đi!” Trương Xuyên vội vàng thúc giục.

“A a, hóa ra là chú Lương, được được được, mời đi qua bên này!” Lưu Trang nghe nói đến xem sứ Hoa Lam, tinh thần lập tức vô cùng dồi dào.
Sứ Hoa Lam lợi nhuận rất cao, một đơn hàng hoàn thành thì có thể kiếm được ba phần lời, gặp người không biết xem hàng thì lại càng lời, dù sao đồ Cố cũng không có cái nào được định giá công khai.
Lưu Trang đưa mấy người vừa đi tham quan vừa không ngừng giới thiệu.


Trong lúc đi cũng nhìn thấy không ít đồ quý hiếm, Lương Nhất Bá nhìn gật gù liên tục.
“Ừm, đây là lò đốt ở thời Nhà Trần, Trời Quang Sau Mưa, là hàng cao cấp nhất trong số đồ sứ Hoa Lam cao cấp nhất, không tệ không tệ!” Lương Nhất Bá cầm lên một cái bình sứ, vừa nhìn nhìn sờ sờ, vừa tấm tắc khen.

Hoa văn này, chất sứ này, trong toàn bộ thời kỳ nhà Trần có thể nói chắc chắn là hàng cao cấp.
Ánh mắt Lưu Trang lộ ra vẻ khác lạ, không ngờ lão già này vậy mà hiểu biết như thế? Ngay cả “Trời Quang Sau Mưa” cũng biết, không đơn giản nha.
“Trương Xuyên, lão già kia là ai, lai lịch như thế nào?” Lưu Trang kéo Trương Xuyên qua một bên, nhịn không được nhỏ giọng hỏi.
“À, đây là ba vợ tương lai của tôi, biết Vân Quang không? Chính là ba vợ tôi sáng lập ra, người ta là doanh nhân lớn, tầm thưởng thức rất cao, cậu phải hầu hạ cho cẩn thận, chút nữa chọn một hai cái thật tốt giới thiệu một chút, trên sáu trăm triệu, trong khoảng chín trăm triệu đều được hết!” Trương Xuyên một mặt đắc ý nói.
Anh ta cố ý nói sáu trăm triệu trở lên vì anh ta biết trong thẻ Lương Niệm Huyền đưa cho Cố Bách Thiên chỉ có sáu trăm triệu.

Đến lúc tính tiền đương nhiên là muốn chèn ép Cố Bách Thiên một lần.
Mà Lưu Trang nghe anh ta nói như vậy thì lập tức đưa ngón tay lên làm dấu “ok”, “Yên tâm yên tâm! Tên này cậu được lắm, dính được vào ba vợ có tiền như thế!”
Được Lưu Trang lấy lòng như thế, lòng Trương Xuyên lập tức có chút lâng lâng, vẻ mặt đắc ý, giống như thật sự đã trở thành con rể nhà họ Lương.
“Chú, mắt nhìn của chủ thật sự rất tốt!” Lưu Trang vội vàng đi tới, ngón tay thò ra khỏi tay áo làm số ba, nói với Lương Nhất Bá: “Cái lò đốt này được để lại từ thời ông nội cháu, có thể nói là báu vật ở cửa hàng của cháu, chắc chắn chú tìm cả con đường đồ Cố này cũng không tìm được cái thứ hai”
“Ồ? Thật sao?” Hai mắt Lương Nhất Bá sáng lên, nhịn không được bắt đầu đánh giá.

Cố Bách Thiên đứng một bên lại không nhịn được mà nhíu mày.
Anh cũng có chút nghiên cứu về đồ Cố, lúc ở phía Tây những dưới tay anh thường xuyên liên hệ với bọn người buôn lậu đồ Cố, nhìn nhiều nên mắt nhìn sớm đã hơn người, đồ thật đồ giả nhìn một chút đã biết.

Mà cái lò đốt đang nhìn trước mặt này, mặc dù vô cùng giống thật, nhưng đến cùng vẫn chỉ là hàng giả!
Nhưng thấy Lương Nhất Bá thích, anh cũng không đành lòng nói ra ở đó.
Mà lúc này điện thoại của Lưu Trang bỗng nhiên vang lên, nhìn thấy tên người gọi, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
“À, mọi người trước hết cứ tự mình xem đã, cháu phải nhận điện thoại một chút!” Lưu Trang cười làm lành một cái rồi vội vàng chạy ra xa nghe điện thoại.
“Vâng, ông Phương, tôi không phải đã nói với ông xin ông thư thả cho hai ngày rồi sao, sao ông còn gọi điện đến đây!”
“Cái gì mà mười bảy tỷ?”
Lưu Trang hét to một tiếng, nhìn thoáng qua bốn phía, vội vàng nhỏ giọng nói: “Anh trai của tôi à, trước đó không phải mới mười tỷ sao? Sao mới mấy ngày đã lên thành mười bảy tỷ rồi? Được được được, tôi biết rồi, tôi xin ông, cửa hàng này dù sao cũng là thừa kế từ tổ tiên, xin ông từ bi, cho tôi thêm mấy ngày, nhất định tôi sẽ gom tiền trả đủ cho ông!”
Lúc tắt máy vẻ mặt Lưu Trang buồn thiu, nhìn cửa hàng Cố kính của mình một cái, nhịn không được tay nắm chặt thành nắm đấm.
Thời gian trước, anh ta mua được một ít đồ Cố, kiếm được một chút tiền lời nhỏ, đã theo bạn đến sòng bạc ở vùng mới khai phá đánh bạc, lúc đầu chỉ định chơi vui thôi nhưng không ngờ bị bạn mình bán đứng, cuối cùng thua hơn mười tỷ đồng.
Mặc dù nhà anh ta cũng giàu có, bán đồ Cố trả được một ít, nhưng bây giờ số tiền kia đã lãi mẹ đẻ lãi con, lên đến mười bảy tỷ.
Anh ta không có cách nào trả nổi! Mà đối phương nói nếu hai ngày nữa không trả đủ, không những sẽ lấy đi cửa hàng của anh ra mà không chừng tính mạng người nhà cũng sẽ gặp nguy hiểm!
Lưu Trang thở dài, cất điện thoại, quay trở về, đúng lúc này chỉ nghe bộp một tiếng, một cái bình sứ từ trên tay Lương Nhất Bá rơi xuống, vỡ thành mấy mảnh.
“Ba, ba không sao chứ?” Cố Bách Thiên vội vàng tiến lên một bước, đỡ Lương Nhất Bá xuống, thuận thế nắm lấy Cố tay ông.
“Không sao không sao, vừa rồi có chút choáng, bỗng nhiên không thấy gì cả!” Lương Nhất Bá cả người đổ mồ hôi lạnh, thở hổn hển nói, nhưng lúc này đã cảm thấy tốt hơn nhiều, dựa vào Cố Bách Thiên từ từ đứng lên.
Sau khi Cố Bách Thiên bắt mạch cũng thở phào nhẹ nóm, đây chỉ là tác dụng của thuốc đông ý Lương Nhất Bá uống mà thôi, công hiệu của.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận