Trình Kiêu sắc mặt không chút thay đổi nói: "Sớm biết như thế, sao lúc trước còn vậy!"
"Chết đi!"
Trình Kiêu thân ảnh lóe lên, đi tới trước mặt Giang Trung Du, một cước đá ra, toàn bộ lồng ngực Giang Trung Du lập tức lõm xuống dưới.
Đường đường đại lão Khánh Châu, chết thảm tại chỗ!
Bọn người Trịnh Thiên Hoa thấy thế nhíu chặt mày lên, bọn họ đấu nhiều năm như vậy, bỗng nhiên nhìn thấy đối thủ cũ chết đi, khó tránh khỏi có loại thỏ chết cáo buồn.
Bọn họ vốn cho rằng Cốc đại sư chết rồi, bọn họ liền an toàn.
Hiện tại xem ra, vị Trình đại sư tuổi trẻ này, thủ đoạn tàn nhẫn không kém xa hơn tên Cốc đại sư kia.
Trình Kiêu quét mắt mấy vị đại lão ở đây, nhàn nhạt hỏi: "Tất cả thế lực của Giang Trung Du, tôi sẽ tiếp thu, chư vị phục hay không?"
Không ai lên tiếng, ai dám nói không phục?
Hàn Quốc Mạnh là người đầu tiên tỏ thái độ, đứng lên chắp tay với Trình Kiêu nói: "Trình đại sư chém giết Cốc đại sư, phá hủy âm mưu ông ta xâm chiếm bốn thành phố phương nam, có đại ân đối với chúng ta."
"Từ nay sau này, tôi nguyện ý lấy Trình đại sư làm tôn!"
Mã Tài tự nhiên cũng không cam chịu thua, vội vàng tỏ thái độ: "Tôi Mã Tài cũng nguyện coi Trình đại sư làm chủ!"
Trịnh Thiên Hoa không cam lòng, nhưng khi ánh mắt Trình Kiêu nhằm vào mình, ông ta không nhịn được run một cái, vội vàng khom người nói: "Trịnh Thiên Hoa nguyện lấy Trình đại sư làm chủ!"
Trình Kiêu một lần nữa bước trên lôi đài, nói với ba vị đại lão: "Tôi cần các ông giúp tôi tìm vài thứ, cụ thể là cái gì, nơi Mã Tài có tư liệu, các ông có thể nhìn một chút."
"Mã đại lão, ông phái người giúp tôi tiếp thu địa bàn Khánh Châu, ai dám phản kháng, trực tiếp giết không tha!"
Mã Tài khom người nói: "Dạ!"
Trình Kiêu yên lặng đi xuống lôi đài, bàn giao vài câu cho Mã Tài, sau đó đảo mắt đám người: "Các ông tiếp tục, tôi đi trước."
Ba vị đại lão cười khổ, tiếp tục? Làm thế nào tiếp tục?
Bây giờ tất cả mọi người đã thần phục anh ta, tiếp tục còn có ý nghĩa gì?
"Chúng ta cũng giải tán đi đi!" Mã Tài đề nghị.
"Giải tán đi! Hôm nay xem như được mở mang tầm mắt rồi!" Cả người Trịnh Thiên Hoa giống như đã già nua đi mấy tuổi.
Hoàn toàn chính xác, trải nghiệm của hôm nay, sợ là trải nghiệm khó quên nhất trong nửa đời đám người.
Hàn Quốc Mạnh không nói gì, chỉ là nhìn về bóng lưng Trình Kiêu rời đi, trong lòng âm thầm cảm thán.
"Từ nay sau này, bốn thị phương nam đều phải lấy cậu ta vi tôn! Nhân vật đỉnh cấp tỉnh Lĩnh Nam, sẽ có một chỗ của cậu ta!"
Hai người Trần Minh Vượng và Lý Mãnh, nhìn thấy Trình Kiêu rời đi, vội vàng leo ra từ dưới mặt ghế.
"Đi mau đi mau, thừa dịp Trình đại sư không có trả thù, mau chóng rời đi nơi này!"
Thế nhưng mà bọn họ mới vừa đi tới cửa chính, thủ hạ dưới trướng Mã Tài liền ngăn cản bọn họ lại.
"Các vị, Trình đại sư mời các cậu đi một chuyến!"
Bên trong gian phòng câu lạc bộ, Trình Kiêu ngồi trên ghế, Tiểu Ngọc rất cung kính đứng ở một bên.
Anh em Trần Minh Vượng và Lý Mãnh, còn có bọn người Trịnh Hồng Ngọc, nơm nớp lo sợ tựa ở bên tường.
Trình đại sư không phải muốn giết người diệt khẩu chứ?
Trần Minh Vượng dùng ánh mắt nhìn về phía em gái Trần Phương, tựa hồ muốn nói, em và Trình đại sư quan hệ tốt vậy, đợi lát nữa nhất định phải cầu tình Trình đại sư, cứu anh một mạng!
"Các người không cần sợ hãi, gọi các người tới, là có chuyện nói với các người!" Trình Kiêu nhìn mấy người, bình thản nói.
Lý Mãnh vội vàng lấy lòng nói: "Trình đại sư có việc gì thì cứ phân phó, mặc kệ là núi đao biển lửa, tôi nhất định làm được!"
Trần Minh Vượng cũng vội vàng nói theo: "Tôi cũng vậy! Trình đại sư để cho tôi làm cái gì, tôi làm cái đó, chỉ cầu Trình đại sư đại nhân không chấp tiểu nhân, tha tôi một mạng!"
Trịnh Hồng Ngọc khinh bỉ lườm hai người một cái, có chút ngẩng đầu lên, không có bất kỳ ý tứ lấy lòng Trình Kiêu.
Trình Kiêu cũng không thèm để ý, anh vốn là không muốn làm khó mấy người kia.
Với anh mà nói, những người này vốn không quan trọng gì.
"Yên tâm, tôi không bảo các người lên núi đao xuống biển lửa, tôi chỉ cần cầu các người không thể tiết lộ ra thân phận của tôi."
"Nếu như các người làm được, liền có thể rời đi."
Mấy người hai mặt nhìn nhau, chỉ đơn giản như vậy?
Lúc trước bọn họ nhục nhã Trình đại sư như vậy, Trình đại sư không so đo cùng bọn họ?
"Đương nhiên, nếu như các người tiết lộ nửa câu thân phận của tôi, vậy cũng đừng trách tôi ra tay độc ác!"
Bọn người Trần Minh Vượng vội vàng gật đầu: "Làm được, làm được, Trình đại sư cứ yên tâm, chúng tôi cam đoan quên hết đi mọi chuyện ngày hôm nay!"
Lần này, ngay cả Trịnh Hồng Ngọc cũng gật đầu đáp ứng.
Vốn cho là Trình Kiêu sẽ nhục nhã cô ta, Trịnh Hồng Ngọc đã sẵn sáng chuẩn bị lấy cái chết bảo vệ tôn nghiêm của riêng mình.
Không nghĩ tới Trình Kiêu chỉ là yêu cầu bọn họ giữ bí mật giúp anh.
Có thể không chịu nhục nhã, còn giữ được tính mạng, Trịnh Hồng Ngọc tự nhiên cầu còn không được.
"Được rồi, các người đi đi thôi!" Trình Kiêu phất phất tay.
Mấy người liếc mắt nhìn nhau, vội vàng rời đi.
Mấy người rời đi, Tiểu Ngọc nói: "Trình, Trình đại sư, bọn họ sẽ thay anh giữ bí mật sao? Anh hẳn là cho nhóm người uống một chút thuốc độc gì để khống chế bọn họ, sau đó để bọn họ mỗi tháng đến chỗ anh lấy thuốc giải, như vậy bọn họ mới sẽ không nói lung tung."
Trình Kiêu yên lặng, cổ quái nhìn Tiểu Ngọc: "Những thứ này cô nghe ai nói?"
Tiểu Ngọc nghiêm mặt nói: "Tiểu thuyết đều là viết như thế! Muốn để cho người ta ngoan ngoãn nghe lời mình, biện pháp tốt nhất chính là dùng thuốc độc khống chế bọn họ!"
Trình Kiêu im lặng không nói nên lời.
Trên đời này nào có thuốc độc như thế? Có nhiều thuốc độc, chỉ cần ăn hết liền sẽ chết.
Mà thuốc độc trân quý như vậy, không kém bao nhiêu so với những linh đan diệu dược, làm sao có thể lãng phí ở trên những người này?
Huống hồ anh chỉ là cảnh cáo mấy người một chút, không cho bọn họ nói lung tung khắp nơi.
Coi như thật sự nói, cũng không có ảnh hưởng lớn gì, dù sao sớm muộn đều sẽ bị người biết.
Trình Kiêu bỗng nhiên nhìn Tiểu Ngọc, không bao lâu anh liền phải rời khỏi nơi này, đã có duyên gặp được, Trình Kiêu cảm thấy hẳn là trợ giúp cho Tiểu Ngọc chút.
"Tiểu Ngọc, rất nhanh tôi sẽ rời khỏi nơi này, tôi để lại cho cô 15 tỷ, cô trở về trị bệnh cho mẹ, đừng tới đây đi làm nữa."
Tiểu Ngọc sửng sốt một chút, yên lặng nhìn về Trình Kiêu.
Không có hưng phấn và cảm kích đúng như dự kiến của Trình Kiêu, trên mặt Tiểu Ngọc ngược lại xuất hiện do dự.
Tựa hồ đang âm thầm lựa chọn, sau một hồi, Tiểu Ngọc vẻ mặt chân thành nhìn về Trình Kiêu, bỗng nhiên quỳ gối trước mặt Trình Kiêu.
"Trình đại ca, tôi không muốn tiền, tôi muốn bái anh làm thầy, tôi cũng muốn như anh, có bản lĩnh có thể thay đổi vận mệnh!"
Trình Kiêu đột nhiên phát hiện, trước đó là anh quá xem thường cô gái này, tầm mắt của cô cao hơn rất nhiều hơn Trình Kiêu tưởng tượng.
Tiểu Ngọc là người rất yêu tiền, nhưng cô ta nhưng không có bị tiền chê mất mắt.
15 tỷ với Tiểu Ngọc mà nói là một khoản tiền lớn, có thể để cô ta sống thoải mái.
Nhưng nếu như có thể học được võ đạo cao minh, đẩy ra cánh cửa thế giới mới, thu hoạch trong tương lai không có khả năng chỉ dừng ở 15 tỷ?
Có điều muốn bái Trình Kiêu làm sư, cũng không phải là dễ dàng như vậy.
Lấy tình huống Tiểu Ngọc, nếu như Trình Kiêu truyền cho cô ta công pháp võ đạo cao minh, không những không thể giúp cô ta cải biến vận mệnh, ngược lại sẽ dẫn tới người khác ngấp nghé.
Thậm chí sẽ hại cả nhà Tiểu Ngọc.
"Tôi không thu đồ đệ."
"15 tỷ tôi sẽ cho người chuyển vào thẻ cô, cô có thể đi rồi."
Tiểu Ngọc vẻ mặt thất vọng đứng lên, cười khổ nói: "Là tôi quá lòng tham.
Trên sách không phải đều nói sao, bất luận võ học gì đều là bảo vật trấn phái, làm sao có thể tuỳ tiện truyền ra ngoài?"
Tiểu Ngọc hơi ngơ ngác đi ra ngoài, tâm trạng của cô ta bây giờ giống như là rõ ràng thấy được một cánh cửa thông hướng thế giới mới, kết quả lại bị bảo vệ vô tình ngăn ngoài cửa.
Chỉ có thể mắt thấy cái thế giới mới tốt đẹp kia rời đi, cách cô ta càng ngày càng xa, cuối cùng biến mất không thấy gì nữa.
Nhìn qua bóng lưng tiêu điều của Tiểu Ngọc, Trình Kiêu mặt không biểu tình, tu tiên là có thể mang đến lực lượng cường đại, nhưng cũng không phải là bất luận kẻ nào đều thích hợp tu tiên.
Anh cự tuyệt Tiểu Ngọc, cũng là vì tốt cho Tiểu Ngọc..