Trình Kiêu nhìn Điền Thúy Thúy, hờ hững hỏi: "Cô có chuyện gì sao?"
"Nếu như không có chuyện gì, tôi còn phải đi làm."
Trình Kiêu đây là đang hạ lệnh đuổi người.
Điền Thúy Thúy nhíu mày, đồ đần đã từng vì liếc nhìn cô ta một cái, đợi từ chạng vạng tối đến rạng sáng năm giờ ngày thứ hai, bây giờ lại hạ lệnh đuổi người với cô ta!
Loại chênh lệch này làm cho Điền Thúy Thúy rất không thoải mái.
"Trình Kiêu, trước kia là tôi không có nói rõ ràng với cậu, để cậu hiểu lầm quan hệ của chúng ta, tôi thừa nhận là lỗi của tôi."
"Có điều hôm nay tôi cũng coi là cứu được cậu, cho nên tôi không nợ cậu cái gì nữa."
Trình Kiêu bỗng nhiên muốn cười.
"Là cô đã cứu tôi? Điền Thúy Thúy, cô làm sao có thể không ngại ngùng gì mà nói ra câu thế này được vậy!"
"Cô cảm thấy đầu trọc kia là xem ở mặt mũi Thẩm Dũng mới chịu thỏa hiệp?"
Điền Thúy Thúy hơi ngẩng đầu lên, mang theo vẻ kiêu ngạo: "Chẳng lẽ không đúng sao?"
"Nếu như không phải xem ở mặt mũi ba Thẩm Dũng, cậu cảm thấy hắn ta sẽ dễ dàng buông tha cho cậu - một nhân viên phục vụ bên trong quán bar sao?"
Trình Kiêu lười nhác tranh luận cùng cô ta, đối với Tôn Mạc, anh sẽ còn cố kỵ cảm nhạn Ninh Lan.
Nhưng đối với Điền Thúy Thúy, Trình Kiêu hoàn toàn không có gì cố kỵ.
"Đi, cô đi đi! Đừng ảnh hưởng tôi đi làm!"
Trong giọng nói Trình Kiêu tràn ngập không kiên nhẫn.
Thái độ Trình Kiêu như vậy, để Điền Thúy Thúy luôn tự cho là đúng chịu đả kích không nhỏ.
Cô ta đã từng là nữ thần cao cao tại thượng đối với loại người như Trình Kiêu này, cho dù là cô ta bây giờ đã có bạn trai, nhưng, đối với kẻ nghèo hèn Trình Kiêu, Điền Thúy Thúy cô ta vẫn là nữ thần xa không thể chạm đối với bọn họ.
Tên nghèo Trình Kiêu này, sao có thể dùng loại thái độ này nói chuyện với nữ thần?
Điền Thúy Thúy chính là loại phụ nữ này, cô ta có thể không cần bạn, nhưng bạn vẫn phải xem cô ta coi như nữ thần như cũ.
"Đi làm đi làm, Trình Kiêu, cậu có thể có chút tiền đồ hay không?"
"Một tháng tiền lương của cậu, có nhiều bằng tiền tiêu vặt một ngày của Thẩm Dũng không?"
"Chờ tương lai cậu có bạn gái, chẳng lẽ cậu để cô ta cùng cậu đến loại địa phương này làm công?"
Điền Thúy Thúy cũng không biết Trình Kiêu đã kết hôn, làm con rể ở rể, không thì chỉ sợ lại là một phen trào phúng.
"Cậu biết lúc trước tại sao tôi chướng mắt cậu sao?"
"Cũng là bởi vì cậu không đòi phát triển, căn bản không có khả năng cho tôi cuộc sống tôi muốn.
Nếu như cậu tiếp tục không coi ai ra gì như vậy, không nghe lời khuyên, sẽ chỉ cả một đời không có tiền đồ."
"Đừng trách tôi nói chuyện khó nghe, nhưng đều muốn tốt cho cậu.
Làm người quan trọng nhất chính là phải nhận rõ mình, nhận rõ vị trí của mình, đừng hành động theo cảm tính."
Điền Thúy Thúy một bộ tận tình khuyên bảo, tôi cũng là vì tốt cho bạn, biểu lộ thậm chí chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Trình Kiêu bỗng nhiên bị chọc giận quá mà cười lên, người phụ nữ này thật đúng là diễn viên trời sinh.
Nếu như là kiếp trước, Trình Kiêu chắc chắn sẽ bị lừa gạt bởi lời cô ta, thậm chí còn vẫn tiếp tục xem Điền Thúy Thúy như nữ thần.
Hơn nữa còn sẽ tự nhủ ở trong lòng: Bạn xem, cho dù nữ thần có bạn trai, vẫn là rất quan tâm đối với mình.
Nữ thần không có lựa chọn tôi, chắc chắn là tôi còn chưa đủ ưu tú xuất sắc.
Tôi nhất định phải cố gắng, để cho mình trở nên ưu tú hơn.
Có điều một đời này, Trình Kiêu đã nhìn thấu chân diện mục của Điền Thúy Thúy, sẽ chỉ cảm thấy buồn nôn.
Trình Kiêu có chút ngẩng đầu lên, chắp hai tay sau lưng, khí chất của anh đột nhiên biến đổi.
Trở nên như là một Chủ Thần cao cao tại thượng, nhìn xuống đông đảo chúng sinh!
Thanh âm của anh hơi trống rỗng, phảng phất truyền từ cửu trùng thiên xuống.
"Điền Thúy Thúy, cô biết cô đang nói chuyện cùng ai sao? Những đồng tiền quyền thế trong mắt cô kia, vốn không đáng một đồng trong mắt của tôi."
"Cô chỉ là một con ếch ngồi đáy giếng bên trong chúng sinh, cô nhỏ bé tựa như một con kiến.
Cô vốn không biết cô đang nói chuyện với một tồn tại như thế nào đâu, tôi và cô hoàn toàn là người của hai thế giới."
"Tôi muốn đi làm ở nơi nào không cần đến cô quan tâm, tôi có tiền đồ hay không cũng không cần cô lo lắng."
"Tôi Trình Thương Sinh cả đời làm việc, không cần giải thích với cô!"
Nói xong, Trình Kiêu nhàn nhạt nhìn Điền Thúy Thúy một cái, quay người rời đi.
Ánh mắt kia, giống như một cự nhân đang nhìn xuống sâu kiến.
Dáng vẻ và giọng điệu khinh thường kia, đủ để cho bất luận kẻ nào phát điên.
Nhưng thời khắc này Điền Thúy Thúy lại là một mặt ngốc trệ, bên tai quanh quẩn câu nói kia của Trình Kiêu.
"Tôi Trình Thương Sinh cả đời làm việc, không cần giải thích với cô!"
Trình Thương Sinh, hắn ta nói mình là Trình Thương Sinh!
Điền Thúy Thúy trước tiên nghĩ tới lại là Trình Thương Sinh lúc livestream.
Không, không có khả năng! Trình Thương Sinh tùy tiện vừa ra tay chính là 300 triệu tiền quà tặng, tiền của Trình Kiêu từ đâu tới?
Điền Thúy Thúy vẫy vẫy đầu, vứt bỏ suy nghĩ ngay cả chính cô ta đều không thể thuyết phục này từ trong đầu.
Nhìn bóng lưng Trình Kiêu rời đi, Điền Thúy Thúy giống như là vừa mới tỉnh ngủ, mặt mũi tràn đầy phẫn nộ.
"Trình Kiêu, mùa hè này tôi không biết ở trên người anh đến tột cùng phát sinh biến hóa gì, thế mà anh dám nói với tôi như thế!"
"Nhưng anh không nghe tôi khuyên, cả một đời đều chỉ có thể làm một tên nghèo, vĩnh viễn sẽ không có tiền đồ."
"Mà tôi, đã được tình yêu của Thẩm Dũng.
Thẩm Dũng là con một trong nhà, tương lai là người phải thừa kế gia nghiệp, đến lúc đó tôi chính là bà chủ của khách sạn giá trị bản thân hơn trăm tỷ."
"Mà anh, vẫn là nhân viên phục vụ quán bar này, ai cũng có thể hô đến gọi đi."
"Đây chính là sự chênh lệch giữa chúng ta."
"Có câu nói của anh nói rất đúng, tôi và anh là người của hai thế giới, thế giới của tôi, là anh phấn đấu cả một đời đều không thể với tới."
Điền Thúy Thúy không có cái gọi là hối hận, bởi vì từ vừa mới bắt đầu cô ta liền chưa từng có cân nhắc với Trình Kiêu.
Từ đầu đến cuối, Trình Kiêu chỉ là công cụ lợi dụng của cô ta.
Điền Thúy Thúy đi đến quầy bar, Thẩm Dũng đang cùng một vị mỹ nữ mặc váy đỏ nói chuyện phiếm.
Nữ sinh này nhưng là đại mỹ nhân chân chính, ngay cả Điền Thúy Thúy cũng tự coi mình kém ba phần so với cô ta, ngồi ở chỗ đó khiến rất nhiều người không ngừng nhìn về hướng cô ta.
Có điều cô ta lại không thèm để ý chút nào, ngược lại một mặt lạnh nhạt, tựa hồ sớm đã quen chuyện như vậy.
Nữ sinh này Điền Thúy Thúy cũng quen biết, cũng là sinh viên của Học viện truyền hình điện ảnh Hà Tây, khoa biểu diễn - Trương Manh.
Mà Trương Manh nổi danh nhiều so với cô ta, là một trong hoa khôi Học viện truyền hình điện ảnh Hà Tây, nổi danh cùng bọn người Y Linh, được xưng là Tứ Đại hoa khôi Hà Ảnh.
Nhìn thấy Điền Thúy Thúy đi tới, Trương Manh giơ ly rượu lên đối với cô ta.
Điền Thúy Thúy vội vàng cười theo, ngồi tại bên người Thẩm Dũng.
Trương Manh chẳng những là hoa khôi trường, mà gia thế cũng rất tốt, thậm chí càng tốt so với Thẩm Dũng.
Có điều ánh mắt Trương Manh cao không hợp thói thường, loại nam sinh Thẩm Dũng này, vốn không lọt vào được mắt của cô ta.
Thẩm Dũng cũng có tự mình hiểu lấy, cho nên mặc dù rất thưởng thức đối với Trương Manh, nhưng lại không dám có bất kỳ ngấp nghé.
Trương Manh nhìn qua Điền Thúy Thúy, không mặn không nhạt nói: "Cậu bạn này của cô tựa hồ không thân thiện lắm!"
"Có điều dám một mình chống lại Hồ Bưu, chắc chắn là trẻ trâu, cô không cần để ý."
Trương Manh cũng tới đã lâu, nhưng cũng không nhận ra Trình Kiêu.
Nhìn thấy Thẩm Dũng, cô ta mới tới trò chuyện.
Điền Thúy Thúy rất xấu hổ cười cười, nói: "Cậu ta cũng học ở trường học chúng ta, tôi chỉ là không muốn thấy cậu ta gây tai hoạ, cho nên tốt lòng khuyên cậu ta một chút, không nghĩ tới cậu ta còn không nghe lời khuyên."
"Dù sao tâm ý tôi đã thế, cậu ta làm thế nào cũng không quan hệ gì với tôi."
Trương Manh cao ngạo cười nói: "Giống loại trẻ trâu thế này, tôi đã thấy nhiều, một bầu nhiệt huyết, cho rằng mình liền có thể có được hết thảy, thậm chí cứu vớt cả thế giới, thật ra cuối cùng đều không có kết quả tốt gì."
Thẩm Dũng cũng gật đầu đồng ý, nói: "Đúng vậy, nói không chừng ngày mai liền sẽ chết đầu đường."
Trương Manh uống rượu xong, đứng người lên nói: "Các cậu tiếp tục, tôi đi về trước!"
"Đi thong thả!" Thẩm Dũng và Điền Thúy Thúy đứng lên đưa tiễn.
Trương Manh rời đi, Thẩm Dũng nhìn về phía Điền Thúy Thúy hơi mất hồn mất vía: "Thế nào? Chẳng lẽ thật đúng là đã bị tên nghèo kia đả kích? không phải đâu hả!".