Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn


Lúc này, mọi người mới thấy rõ chân diện mục của con vật kia.

Một con ác giao khủng lồ, chiều cao hai mươi mét có thừa, vừa nuốt ba người kia vào bụng, thân thể lớn như vậy lại đập tới phía đám người.

Ầm!
Bọt nước văng khắp nơi.

Lần này, lại đập chết năm sáu người.

Con ác giao gào thét một tiếng, thân thể lớn như vậy vậy mà như linh xà, tiếp tục truy giết những người kia trong đầm nước.

"Trốn đi!"
Những người đằng sau khi ngu ngơ trong thời gian ngắn ngủi, lập tức lấy lại tinh thần quay đầu, chạy vội về phía trên bờ.

Có điều, cuối cùng chỉ có năm người còn sống lên bờ.

Những người còn lại, toàn bộ táng thân đầm nước, màu đỏ sậm của máu, nhuộm đỏ đầm nước mấy chục mét vuông.

Con ác giao nhìn thấy đám người thoát đi, cũng không đuổi, mà là tiềm phục tại trong nước, canh giữ ở bên cạnh Long Tiên Quả, lộ ra hai con mắt như chuông đồng, lẳng lặng nhìn chằm chằm đám người trên bờ.

"Quả nhiên có yêu thú!"
"Tin đồn lại là thật!"
Những người không có xuống nước kia lộ ra vẻ hoảng sợ, còn cảm thán mình hơi may mắn.

Truyền thuyết yêu thú liên quan tới Đầm Ác Long vẫn luôn có, nhưng những người chưa từng thấy tận mắt đều không tin.

Bây giờ, rốt cục đã tin tưởng.

"Rốt cuộc là quái vật gì? Cá sấu sao? Không giống mà!" Có người hỏi thăm.

"Đó là một con giao long, rất khó đối phó!" Một lão giả nhíu mày nói.

Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Mã Lâm Lâm lộ ra vẻ kinh hãi, cô ta chưa bao giờ thấy giao long khủng lồ như thế.

"Minh Ngọc chân nhân, ngài có thể đối phó con quái vật này sao?" Mã Lâm Lâm hỏi trung niên nhân áo xám bên cạnh.

"Nếu như nó lên bờ, có lẽ ta có biện pháp.

Nhưng, nếu như nó một mực trốn ở trong nước, ta cũng bất lực.

"
"Nếu không chúng ta nghĩ biện pháp dẫn nó lên bờ?" Mã Lâm Lâm nói.

Minh Ngọc chân nhân nhìn ác giao tiềm phục tại trong nước, trầm giọng nói: "Súc sinh này vừa rồi rõ ràng có thể giết tất cả mọi người, nhưng nó không có đuổi theo, hiển nhiên rất cảnh giác.

"
"Muốn dẫn nó lên bờ, sợ là rất khó!"
Mã Lâm Lâm có chút nóng nảy: "Vậy làm sao bây giờ?"
Minh Ngọc chân nhân nhìn Vương đại sư bên kia, mỉm cười: "Không cần nóng lòng, có người còn nóng lòng hơn chúng ta.

"
Mã Lâm Lâm như đã suy nghĩ ra điều gì.

Một bên khác, Vương đại sư chăm chú nhìn con ác giao kia, nhíu mày sâu.

Thực lực của con súc sinh này, Vương đại sư cũng không nắm chắc.

Có điều, bây giờ có nhiều người như vậy, nếu như trước hết cho bọn người và con ác giao này đấu tới mức cả hai bên đều bị tổn thương, khi đó Vương đại sư liền có thể dễ dàng chém giết con ác giao kia, lấy được linh dược.

"Các vị, nếu như ta không đoán sai, đây là một con giao long.

Chúng ta muốn lấy được linh dược, trước hết làm thịt nó.

"
Đám người trầm mặc.

"Nói thì quá dễ, con súc sinh này hung ác như thế, vừa nãy nhiều người bị ăn sạch như vậy mà không có bất kỳ sức đáp trả lại, chúng ta làm sao làm thịt nó?" Có võ giả lạnh giọng trào phúng.

"Đúng vậy, làm sao có thể giết nó, đây là một con yêu quái đấy!" Một vài người bình thường hoảng sợ kêu lên.

Vương đại sư hô to một tiếng: "Các vị, yên tĩnh.

Súc sinh này nếu như ở trong nước, là có chút khó giải quyết, nhưng chỉ cần dẫn nó lên bờ, ta liền có biện pháp chém giết nó!"
"Cho nên, cần mọi người phối hợp!"
"Phối hợp cái gì? Không phải ông muốn cho chúng ta đi xuống chịu chết để dẫn nó lên bờ sao? Muốn đi thì ông đi đi, ta từ bỏ linh dược này!" Một võ giả cười lạnh một tiếng, xoay người rời đi.

Ánh mắt Vương đại sư nhắm lại, đang suy nghĩ cần giết gà dọa khỉ hay không.

Đột nhiên, một hắc ảnh bỗng nhiên bắn ra, một cánh tay đột nhiên từ sau đâm xuyên qua lồng ngực têni võ giả kia.

Phốc!
Người võ giả kia phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt hoảng sợ ngã xuống đất.

Tốc độ hắc ảnh kia quá nhanh, tất cả mọi người không có thấy rõ dáng dấp ra sao.

Giờ phút này, mọi người mới nhìn rõ, đó là một lão hói đầu gầy trơ cả xương.

Chính là Bùi đại sư bên người thanh niên mặt sẹo.

"Ai còn muốn đi? Đây chính là kết cục!" Nói xong, Bùi đại sư giương một tay lên, trong tay đẫm máu còn đang cầm một trái tim đang nhảy nhót như cũ.

Phốc!
Bùi đại sư nắm chặt tay lại, trái tim kia lập tức trở thành một đống bùn sính.

"A!"
Rất nhiều người nhát gan đều sợ hãi kinh hô, không nhịn được lui về sau mấy bước.

Một màn vừa rồi kia thực sự quá dọa người rồi!
Thanh niên trên mặt có sẹo kia cũng đi ra, đứng ở bên người Bùi đại sư, cười lạnh nhìn qua đám người: "Tại hạ là người Dương Thị - Trương Thế Vinh, vị này là Bùi đại sư!"
"Bây giờ linh dược đang ở trước mắt, mọi người sao không đồng tâm hiệp lực, giết súc sinh này, sau đó cùng đi lấy linh dược?"
"Đương nhiên, vẫn là dựa theo quy củ vừa nãy, ai lấy được linh dược trước thì của về người đó.

"
Đám người lặng im.

Chỉ bằng bản lĩnh vừa rồi, thực lực của Bùi đại sư này ít nhất cũng là cảnh giới Tiên Thiên.

Lại thêm làm người hung ác, bọn họ mới sẽ không tin tưởng, Bùi đại sư sẽ dựa vào quy củ cái gì.

Bây giờ có điều là muốn lợi dụng bọn họ làm bia đỡ đạn thôi.

Nhưng coi như mọi người hiểu rõ ràng điểm này, giờ phút này cũng không người nào dám trốn đi, một màn vừa rồi kia thực sự quá dọa người.

Mặc dù dẫnác giao lên bờ, rất có thể chín phần chết một phần sống, nhưng nếu như bây giờ rời đi, vậy khẳng định là chết hẳn luôn.

Vì một tia sinh cơ kia, không ai sẽ chạy vào lúc này.

Lúc này, Vương đại sư cười lạnh, phẫn nộ nhìn Trương Thế Vinh: "Nhóc con, cậu muốn thay thế tôi làm chủ trì?"
Trương Thế Vinh khóe miệng khẽ cong lên: "Không sai.

"
"Cậu tìm chết!" Vẻ mặt Vương đại sư lập tức rét lạnh xuống, mặc dù ông ta kiêng kị tên Bùi đại sư, nhưng đối phương vậy mà hoàn toàn không để ông ta vào mắt, Vương đại sư đâu còn quản nhiều như vậy?
"Hừ!"
Vương đại sư vừa dứt lời, một đạo hắc ảnh đột nhiên đánh tới phía ông ta.

"Ông cho rằng lão phu sẽ yếu đuối như tên nhóc vừa rồi kia sao?" Vương đại sư quát lạnh một tiếng, vươn tay đón đỡ.

Phốc!
Thế nhưng một nắm tay chính xác xuyên qua từ trước ngực ông ta, trong tay nắm lấy một trái tim dầm dề máu.

Một chiêu!
Vương đại sư, chết!
"A, Vương đại sư là võ giả Tiên Thiên mà! Vậy mà một chiêu liền bị giết chết!"
"Chuyệnnày, sao lại có thể như thế đây? Bùi đại sư đến tột cùng có thực lực tới mức nào!"
"Khó trách Bùi đại sư này vừa rồi vốn không để Vương đại sư vào mắt, không nghĩ tới ông ta vậy mà lợi hại như vậy!"
Rất nhiều người đều rất chấn kinh, mấy tên võ giả Tiên Thiên vốn còn muốn phản kháng, giờ phút này vẻ mặt hoảng sợ cúi đầu.

Bọn họ tự nhận không thể mạnh hơn bao nhiêu so với Vương đại sư, Bùi đại sư có thể một chiêu giết chết tên Vương đại sư, tự nhiên cũng có thể giết bọn hắn.

Mã Lâm Lâm trên mặt lộ ra vẻ rung động, nhỏ giọng dò hỏi: "Minh Ngọc chân nhân, thực lực người này vậy mà mạnh như vậy sao? Ngài có nắm chắc nếu đối đầu với ông ta không?"
Minh Ngọc chân nhân nhìn Bùi đại sư một cái, nói: "Yên tâm, nếu đối đầu với ông ta, ta có tám phần thắng!"
"Vậy là tốt!" Mã Lâm Lâm buông lỏng thần sắc.

Trương Thế Vinh một mặt đắc ý, quét mắt đám người, cất cao giọng nói: "Còn có ai không phục sao?"
Không có người phản kháng, cũng không có người trả lời.

Tên đại lão thuê Vương đại sư kia, nhìn thấy Vương đại sư bị miểu sát bằng một chiêu, lúc này mồ hôi lạnh đã thấm ướt sau lưng ông ta.

Nghe vậy, vội vàng nịnh nọt đứng ra lấy lòng Trương Thế Vinh: "Đây không phải cậu cả của đại lão Trương Quốc Hào sao?"
"Cậu Trương, tôi là Trương Thành tập đoàn Phú Duyên, năm trăm năm trước chúng ta vẫn là người một nhà đấy!"
Trương Thế Vinh khóe miệng khẽ cong: "Thì ra là Trương tổng! Tôi nhớ Trương tổng và nhà chúng ta còn có buôn bán qua lại?"
Trương Thành lập tức mặt mày hớn hở: "Đúng đúng, trí nhớ cậu Trương tốt quá.

Lần này tôi mang đến không ít thuộc hạ, nếu như cậu Trương có cần, tôi nguyện ra sức trâu ngựa!"
"Trương tổng khách sáo, có cần thì tôi sẽ mở miệng.

" Trương Thế Vinh lộ ra một nụ cười cổ quái.

Trương Thành nhẹ nhàng thở ra một hơi, cái mạng này nên tính là đã giữ lại rồi!
Ánh mắt Trương Thế Vinh bỗng nhiên đảo qua đám người, cuối cùng dừng lại trên người Mã Lâm Lâm.

"Cô mã, cô không đứng ra nói hai câu sao?" Trương Thế Vinh mỉm cười nói.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui